
Một buổi sáng đẹp trời, ông bà Sáu — cặp vợ chồng già nổi tiếng “lắm lời” trong xóm — đang ngồi uống trà trước hiên nhà. Bỗng nhiên, bà Sáu cau mày:
– Ông Sáu! Hôm qua ông nói cái ǵ mà tôi tức cả người!
Ông Sáu nhíu mày:
– Tôi nói ǵ đâu? Hôm qua tôi có nói ǵ đâu?
– Có! Ông nói cái ǵ đó… nghe mà tôi muốn đập cái ấm trà!
– Vậy bà đập chưa?
– Chưa! V́ tôi quên mất ông nói cái ǵ rồi!
– Thế th́ bà tức cái ǵ?
– Tức là tôi quên mất cái tôi tức!
Ông Sáu gật gù:
– Ờ… tôi cũng tức bà từ hôm kia. Mà giờ tôi cũng quên mất bà làm ǵ.
– Vậy ông tức tôi v́ tôi quên, hay v́ ông quên?
– Tôi tức cả hai!
Hai ông bà nh́n nhau, mặt đỏ gay, tay chỉ trỏ, giọng mỗi lúc một to. Cô cháu gái từ trong nhà chạy ra:
– Ông bà ơi, căi nhau ǵ thế?
– Không biết nữa! Nhưng bà con cứ căi tôi hoài!
– Ông mới là người căi trước!
– Ai nhớ được ai căi trước?
Cô cháu gái thở dài, rót thêm trà cho hai ông bà. Một lúc sau, bà Sáu cười khúc khích:
– Mà ông ơi, tôi vừa nhớ ra… hôm qua ông khen tôi nấu canh ngon!
– Ờ ha! Vậy là tôi đâu có nói ǵ khiến bà tức?
– Vậy là tôi căi ông… v́ tôi tưởng ông nói ǵ đó… mà ông không nói ǵ cả?
– Đúng rồi! Vậy là bà sai!
– Không! Là trí nhớ sai! Tôi th́ không bao giờ sai!
Hai ông bà lại cười rộ lên. Cô cháu gái lắc đầu, lẩm bẩm:
– Căi nhau mà không nhớ lư do… đúng là “căi ṿng quanh”!
Khi trí nhớ không c̣n sắc bén, th́ t́nh cảm lại càng cần mềm mại. Có những cuộc căi vă không cần lư do, nhưng cũng chẳng cần kết thúc — v́ điều quan trọng là… vẫn c̣n nhau.
VietBF@sưu tập