Trong phiên ṭa ở một thị trấn phía nam nước Mỹ. Công tố viên cho gọi bà lăo – là người làm chứng của ḿnh. Ông ta hỏi:
- Thưa bà Jones, bà có biết tôi không ạ?
- C̣n lạ ǵ cậu!. Lăo biết cậu quá đi chứ, thưa cậu Williams. Lăo biết cậu từ khi c̣n bé tí cơ; nói thật nhé, cậu đă làm tôi vô cùng thất vọng. Cậu nói dối như cuội, bội bạc vợ con, lại hay đặt điều, nói xấu sau lưng người khác. Cậu nghĩ ḿnh to lắm hả; chẳng qua cậu không có đủ trí khôn để hiểu rằng cậu chỉ là 1 gă công chức quèn. Viên công tố choáng váng và không biết xoay sở ra sao đành chỉ tay về góc pḥng phía bên kia hỏi:
- Thưa bà Jones, thế bà có biết ông luật sư kia là ai không ạ?
- Biết quá đi chứ lị. Lăo cũng biết từng chân tơ kẽ tóc về cậu ta cơ, cậu Bradley chứ c̣n ai vào đây nữa. Cậu ta là là đứa lười nhác, khó chịu, lại hay rượu chè. Cậu ta thuộc loại không chơi được với ai cả; c̣n văn pḥng luật sư của cậu ấy thuộc loại tồi tàn nhất ở bang ta đấy. Ấy là chưa kể cậu ta c̣n ḷng tḥng với 3 con đàn bà khác nữa. Nhân thể lăo nói luôn, 1 trong 3 đứa ấy là vợ cậu đấy. Rơ quá, tôi rành cậu ta quá mà!
- Viên luật sư đứng như trời trồng, sống dở, chết dở.
- Ông quan ṭa ngắc tay gọi cả công tố viên và tay luật sư lại gần, th́ thào: Này lũ ngốc, nếu ai trong hai cậu c̣n hỏi mụ ta có biết tôi là ai không là tôi tống cả hai lên ghế điện đấy nhá.
*VietBF@sưu tập