Nữ nhân viên mặc một chiếc váy ngắn, hốt hoảng dựng xe rồi chạy vào chỗ Bảo vệ:
- Này em ơi. Hôm nay chị có việc nên đi muộn. Đừng ghi tên chị vào sổ nhé, kẻo sếp lại...
Bảo vệ nh́n chị từ đầu tới chân, bảo:
- Vâng, mời chị vào. Gớm, đi muộn, mặc váy, mà trong lại mặc quần lót trắng.
Chị nọ đỏ mặt, đi như chạy vào pḥng, vừa chạy vừa nghĩ:
Quái, sao hắn lại biết ḿnh mặc quần lót trắng nhỉ?
Vài hôm sau, chị ta lại đi muộn, cũng dựng xe rồi hớt hải vào chỗ bảo vệ đề nghị đừng ghi tên vào sổ. Bảo vệ nh́n chị, cười:
- Vâng, mời chị vào. Hôm nay đă đi muộn, mặc váy, mà trong lại mặc quần lót xanh.
Chị nọ lại bàng hoàng không hiểu v́ sao tay bảo vệ này tinh quái và nói đúng thế không biết.
Hôm sau nữa, chị lại đi muộn rồi lại đề nghị bảo vệ không ghi tên vào sổ. Tay bảo vệ nh́n chị rồi chắp hai tay vái lia lịa, miệng lẩm bẩm:
- Vâng, con mời bà vào. Lạy bà. Gớm, bà đă đi muộn, mặc váy ngắn mà hôm nay sao lại quên mặc quần lót thế?
Mặt xanh xám, chị nọ vừa chạy vào pḥng vừa nghĩ:
Trời đất, sao cái thằng này quái quỷ thế không biết. Ḿnh quên mặc quần lót mà nó cũng biết.
Cánh đàn ông thấy thế ṭ ṃ hỏi tay bảo vệ:
- Này ông. Cô ấy mặc váy ngắn nhưng vải dầy lắm, bọn tôi chẳng nh́n thấy ǵ, sao ông tinh thế. Hôm nào ông nói cũng trúng, làm cô ta ngượng chín mặt, chỉ c̣n biết chạy mà không dám nói câu nào?
Tay bảo vệ tưng tửng:
- Tinh tiếc ǵ. Mụ ta mặc váy ngắn, đi giầy bóng lộn. Tớ nh́n giầy của mụ thấy, chứ... tinh tường cái nỗi ǵ.
Tất cả há miệng, BÁI PHỤC... BÁI PHỤC!
VietBF@sưu tập
|