Một ông Mỹ kia lấy vợ Việt, ông biết ăn cả ḷng heo và khen mắm tôm lỏng rất chi là ngon, ông ta lại chịu khó học nói tiếng Việt để cho vợ vui ḷng.
Bữa nọ hai vợ chồng ra bờ hồ chơi, ông ta mới nói:
- Con hồ này đẹp quá hả em?
Vợ anh ta chỉnh:
- Anh phải kêu là cái hồ th́ mới đúng.
Hôm sau đi chèo thuyền trên sông, anh ta khen:
- Cái sông này cũng đẹp nhỉ.
Cô vợ lại cằn nhằn:
- Anh phải kêu là con sông th́ mới đúng chứ.
- Sao tiếng xứ em kỳ cục quá vậy, cũng là nước, mà khi th́ gọi là cái lúc lại gọi là con, thế nghĩa là sao?
- Tại anh không để ư ấy chớ.
Cô vợ giải thích, này nhá :
cái nhà, cái bàn, cái tủ ...,
nó đứng ỳ một chỗ nên phải gọi là CÁI.
Con mèo, con chó, con gà ... nó chạy tới, chạy lui nên phải gọi là CON.
Cũng tương tự như vậy:
“CÁI HỒ th́ nằm yên trong khi đó CON SÔNG th́ nó lại chảy."
Anh chồng Mỹ vỗ mạnh vào đùi nghe đét một cái rồi cười hỉ hả, xem chừng như đă vỡ ra được cái lẽ... :
- Hèn chi ...! Của anh nó cứ hay nhúc nhích cựa quậy nên gọi là CON,
c̣n của em nó cứ nằm ỳ ra một chỗ nên gọi là CÁI ...
Người Việt kết hợp 2 thứ đó tạo ra sản phẩm gọi là CON CÁI.
Giờ th́ anh đă hiểu rồi! Ha ha ha
VietBF@sưu tập