Hai đứa trẻ dù vẫn hồn nhiên chạy loanh quanh nhưng lại như một cơn băo nhỏ, cuốn tung mọi trật tự vốn dĩ.
Có những ngày, mọi thứ bắt đầu b́nh thường đến mức khiến ta chẳng thể ngờ chỉ vài phút sau, cuộc sống sẽ rẽ ngoặt theo một hướng hoàn toàn khác.
Sáng hôm ấy, tôi thức dậy như thường lệ, lo bữa sáng cho cả nhà. Chồng th́ bế con lững thững ra hiên hóng gió, bố chồng ngồi tưới mấy chậu lan ngoài sân, c̣n mẹ chồng đang lật đật dưới bếp chuẩn bị ít đậu ngâm. Một buổi sáng tưởng như rất b́nh yên, rất “gia đ́nh”.
Cho đến khi, có tiếng gọi ở cổng. Một giọng phụ nữ quen quen nhưng hơi lạ – quen v́ là hàng xóm, lạ v́ đă lâu không thấy sang chơi. Tôi c̣n chưa kịp ra th́ cô ấy đă vào tới cửa, tay dắt theo hai đứa trẻ tầm gần hai tuổi, mặt mũi sáng sủa, dễ thương.
Không ai kịp hỏi han ǵ, cũng chẳng ai kịp chào hỏi.
Cô hàng xóm nói ngắn gọn rằng ḿnh sắp đi xa, không thể chăm lo được cho hai bé nữa.
Rồi quay sang nói một câu ǵ đó với bố chồng tôi. Giọng nói rất nhỏ, nhưng đủ khiến cả căn nhà im bặt. Tôi thấy ông khựng lại, gương mặt như bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc.
Mẹ chồng tôi đang từ trong bước ra, bắt gặp cảnh đó cũng đứng sững. Câu hỏi “chuyện ǵ vậy?” của bà vang lên mà không ai trả lời. Cô gái kia đặt hai túi xách nhỏ dưới đất, mỗi đứa một túi, kèm theo mấy tờ giấy gấp đôi. Rồi như thể đă chuẩn bị từ trước, cô ấy xoay người bước nhanh ra khỏi cổng, để lại hai đứa trẻ ngơ ngác rồi mếu máo đuổi theo, chẳng hiểu chuyện ǵ.
Tôi bối rối, mẹ chồng th́ thở dốc, c̣n chồng tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt những tờ giấy kia lên. Tôi không nh́n thấy rơ, nhưng ánh mắt của anh khi liếc qua rồi quay sang nh́n bố – cái ánh mắt vừa hoang mang vừa chới với đă nói lên tất cả.
Mẹ chồng tôi đă ném cả cái gạt tàn vào đầu chồng ḿnh, ông cũng không dám né tránh, đứng im để máu chảy ṛng ṛng xuống mặt. Bà hỏi ông rằng v́ sao lại ác với bà, ác với gia đ́nh này và... ác với 2 đứa trẻ bé xíu như vậy?
2 đứa trẻ là kết quả của mối t́nh vụng trộm vữa bố chồng tôi và cô hàng xóm, cô ấy thậm chí c̣n kém cả tuổi chị chồng tôi. Sau khi biết nhân t́nh có thai, bố tôi lặng lẽ chu cấp cho 2 đứa trẻ, miễn sao cô nhân t́nh bé nhỏ đừng có làm ầm chuyện lên.
Bọn nhỏ được gần 2 tuổi th́ mẹ chúng có "mối" ngon ở dưới quê nên quyết định rũ bỏ quá khứ để về nhà lấy chồng nên đă nhẫn tâm đem 2 đứa bé "trả" lại cho bố chồng tôi.
Chuyện th́ cơ bản là như vậy nhưng nói cho đúng th́ cả nhà tôi không ai hỏi ai rốt cuộc th́ chuyện ǵ xảy ra. Rốt cuộc th́ 2 đứa trẻ này tiếp theo sẽ sống ở nhà tôi với thân phận ǵ? Mẹ chồng tôi có chấp nhận nuôi con cho người đàn bà khác hay không?
Sau khi những cảm xúc bất ổn ban đầu qua đi. Cuối cùng, cả nhà tôi không ai khóc, không ai hét, nhưng căn nhà bỗng lạnh đi rơ rệt.
Hai đứa trẻ dù vẫn hồn nhiên chạy loanh quanh nhưng lại như một cơn băo nhỏ, cuốn tung mọi trật tự vốn dĩ. Mẹ chồng vào pḥng đóng cửa, bố chồng ngồi yên một chỗ không nói ǵ. Chồng tôi lặng lẽ bế một đứa nhỏ lên, gương mặt anh dịu lại, nhưng cũng chất chứa quá nhiều điều không tên.
Cả buổi chiều hôm ấy, không ai nhắc lại chuyện lúc sáng. Nhưng không khí th́ nặng nề, như thể ai cũng đang cố bước đi trong một căn pḥng đầy gió nhưng không ai dám mở cửa. Tôi hiểu, có những câu hỏi mà khi thốt ra sẽ làm vỡ vụn những ǵ người ta đă cố xây dựng suốt cả đời.
Tôi cũng có những hoang mang, những suy diễn. Nhưng tôi không hỏi. V́ đôi khi, điều giữ được một mái nhà không phải là sự thật, mà là cách ta đối diện với nó.
Hai đứa nhỏ ấy tối ngủ ở pḥng riêng. Tôi vẫn nấu cơm thêm, giặt thêm mấy bộ đồ nhỏ xíu. Mẹ chồng cũng bớt gay gắt, đôi khi lặng lẽ dắt tay một đứa bé đi chơi trong sân. Bố chồng th́ vẫn lặng lẽ ngồi ngoài hiên, như thường lệ, chỉ khác là chẳng c̣n ngắm lan.
Có thể chúng tôi sẽ không bao giờ nói rơ ràng với nhau. Có thể mọi người đều đă biết, chỉ là chọn cách im lặng để giữ những điều c̣n lại. Nhưng tôi tin, dù mọi chuyện bắt đầu thế nào, th́ từ giây phút hai đứa trẻ bước vào nhà, chúng đă thuộc về nơi này.
VietBF@ sưu tập
|
|