Sau bữa cơm tối, trong lúc chồng rửa chén, vợ lau bếp th́ Lộc nói với vợ:
- Ḿnh bán nhà đất này nha em, kiếm chỗ khác sống ổn hơn. Cuộc đời ngắn lắm...
Thủy không ngờ chồng hiểu được tâm ư của ḿnh như vậy. Nhưng cũng không dám đáp vội, v́ biết bây giờ Lộc là đứa con duy nhất của cha mẹ chồng.
Hồi trước…vợ chồng Lộc- Thủy có nhà cửa và công việc ổn định và đang phát triển ở nơi cách nhà cha mẹ hai mươi cây số. Nhưng rồi nửa năm trước, em út của Lộc mất v́ tai nạn giao thông nên nhà thành đơn chiếc quá.
Mẹ Lộc khóc mấy ngày liền, bảo vợ chồng Lộc hăy thu xếp về sống chung với cha mẹ, chứ nhà giờ chẳng c̣n ai. Cô dâu út mới cưới hơn một năm chưa kịp có con, rồi chồng mất. Sau trăm ngày tang chồng, th́ cô cũng xin phép cha mẹ chồng để về lại nhà cha mẹ ruột mất rồi.
Phận làm con hiếu đạo phải vuông tṛn, Lộc nghĩ vậy. Lại nhà giờ chỉ c̣n cha mẹ già.
Rồi nhân dịp có người hỏi mua lại nhà của Lộc giá khá cao, nên vợ chồng anh bán ngay.
Vợ chồng trẻ quyết định không sống chung nhà cha mẹ chồng, mà là mua một căn liền vách, v́ người chủ nhà đó cần tiền bán gấp.
Thủy nghĩ đơn giản là nhà ai nấy ở, hàng ngày bước qua cánh cổng rào là có thể quét dọn, nấu nướng, quan tâm sức khỏe cha mẹ chồng được rồi
Nhưng đó là Thủy nghĩ.
Chứ sáng sáng thấy cô con dâu áo dài tha thướt bước ra đường trong khi con trai ḿnh dắt xe theo sau cho vợ là mẹ chồng …không ưa rồi.
Lộc cũng là giáo viên, nhưng trường anh gần hơn trường vợ. Nên sáng Thủy phải đi trước, Lộc ở nhà quét nhanh cái sân, bơm đầy bồn nước, bưng qua cho ba mẹ hai tô bánh canh rồi mới nổ máy xe đi.
Nhưng mẹ chồng luôn khó chịu, bà nói Thủy làm cô giáo thôi chứ làm quan làm tướng ǵ mà đẹp dữ. Hồi đó người ta một cái áo dài cũng làm cô giáo được. Giờ bây mắc ǵ một tuần phải sáu cái áo dài?
Tiếng là nhà ai nấy ở nhưng mẹ chồng cứ thông thốc đi vô nhà Thủy, dở cái nồi ra xem rồi nói mát “Trời ơi…ăn vầy tiền để đâu cho hết. Ai đời chồng đi làm, vợ đi làm mà nó cho con trai tui ăn cá nục kho khô? Nó hông biết thằng Lộc sợ mắc xương hay sao ta?”
Xong bà mở tủ lạnh, ngó ngó xăm xoi rồi phán “Ăn uống sang trọng hén, nước ép, chè dưỡng nhan. Đàn bà lấy chồng rồi c̣n đẹp cho ai coi? Để đi câu trai à?”
Những lời đó tất nhiên Thủy không nghe nhưng con gái mười hai tuổi đă học lại hết mấy lời bà nội nói.
Những bữa có tiết dạy chiều về muộn, nhưng Thủy cũng cố gắng mua thức ăn ở quán rồi bưng qua cho cha mẹ chồng, hoặc dặn con gái hâm lại thức ăn mà mẹ nấu sẳn rồi bưng qua.
Nhưng mẹ chồng Thủy luôn dằn hắt “Làm dâu làm vợ làm mẹ mà cũng không nấu được bữa cơm cho cha mẹ chồng hay sao mà phải mua ngoài đường? C̣n bắt con nhỏ mười hai tuổi nấu nướng? Rồi phỏng lửa, phỏng nước sôi cháu tôi th́ sao?”
Những lời đó thi thoảng Lộc cũng nghe, nên anh đă mấy lần thưa với mẹ, rằng bây giờ thời đại đă khác rồi, phụ nữ không cần làm dâu làm vợ như xưa nữa. Phụ nữ làm việc c̣n dễ thăng tiến hơn đàn ông. Mẹ có biết không, lương vợ con cao hơn con nữa đó!
Mẹ chồng Thủy làu bàu “Tao không biết, mày cưng quá, có ngày nó cho đội một đầu sừng”
Đỉnh điểm là Thủy được đi tập huấn bốn ngày. Tất nhiên Lộc và con gái ở nhà lo cơm nước cho ông bà nội. Nhưng mẹ chồng nhất quyết… không ăn v́ “Tao cần con Thủy nấu mới đúng đạo dâu con, chứ ai đời nó đi chơi để chồng ở nhà phục dịch gia đ́nh ḱ vậy”
Rồi chẳng biết làm sao mà bà t́m ra được phây- bút của con dâu. Vài tấm h́nh chụp chung đồng nghiệp nam nữ ấy đă khiến bà làm ầm lên rằng con dâu có bồ. Nó đi “lấy trai” nên bỏ nhà bỏ cửa suốt ba bốn ngày nay không thấy mặt mày.
Bà nói với hàng xóm như vậy, bà gọi luôn cho anh chị sui gái, làm cha mẹ ruột của Thủy phải một phen năn nỉ, đính chính bằng những cuộc gọi “ba mặt một lời” khiến đợt tập huấn nghiệp vụ ấy của Thủy thật vô cùng mệt mỏi.
Thủy về, mẹ chồng sang nhà đặt ngay điều kiện “Để giữ gia đ́nh bây, để bây không đi đây đi kia, không áo quần mớ ba mớ bảy rồi về…bỏ chồng. Th́ bây phải đưa cái thẻ a- tê-em ǵ đó của bây cho má giữ”.
Mặc cho Lộc phân bua này nọ nhưng mẹ chồng không nghe, c̣n sả sả mắng con trai “ngu”.
Gia đ́nh nhỏ bỗng dưng không c̣n ấm êm hạnh phúc v́ bà mẹ chồng quá vô lư
Thủy không muốn Lộc khó xử nên “tạm lánh” về nhà cha mẹ ruột, dù đường đến trường của chị sẽ dài đến 20km mỗi ngày.
Năn nỉ mấy chặp vợ mới trở về. Nên Lộc bàn với vợ sẽ bán nhà đi nơi khác sống, cách nhà cha mẹ tầm vài km thôi, có thể tiện chạy qua chạy lại mỗi chiều, mỗi lúc cha mẹ ôm đau. Chứ không thể ở cạnh bên nữa, v́ có thể người mẹ chồng vô lư này họ đánh mất hạnh phúc gia đ́nh nhỏ của ḿnh.
VietBF@sưu tập