
Bởi vì tha thứ là một lựa chọn, còn quên đi là một quá trình.
Phụ nữ, khi yêu, thường đặt tình cảm và gia đình lên hàng đầu. Họ chọn tha thứ không phải vì yếu đuối, mà vì không muốn con cái lớn lên trong một gia đình vỡ nát. Vì vẫn còn thương, nên mới muốn giữ. Vì từng có những ký ức đẹp, nên mới cố níu lấy chút hy vọng rằng người đàn ông của mình sẽ thay đổi.
Nhưng niềm tin một khi đã rạn, thì rất khó lành.
Cô ấy có thể mỉm cười, có thể cố gắng sống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tận sâu bên trong, vết thương lòng vẫn cứ đau khi đêm về.
Mỗi lần nhìn thấy chồng, là một lần hình ảnh cũ ùa về – những tin nhắn lén lút, những buổi tối về muộn, ánh mắt dửng dưng… tất cả như những mũi kim nhắc lại rằng cô ấy từng không đủ quan trọng để được chọn lựa.
Phụ nữ có thể tha thứ vì họ bao dung. Nhưng họ khó quên vì họ cảm sâu.
Và càng yêu nhiều, thì nỗi đau càng dai dẳng.
Tha thứ là việc làm vì người khác.
Còn nỗi đau – lại là điều họ phải tự mình ôm lấy mỗi ngày.
Thế nên, nếu một người phụ nữ vẫn chọn ở lại sau khi bạn phản bội, xin đừng coi đó là điều hiển nhiên.
Bởi có thể, cô ấy đã từng nghĩ đến chuyện rời đi cả trăm lần, nhưng vì tình yêu, vì con cái, cô ấy vẫn ở lại – để hy vọng, và để chờ bạn xứng đáng với sự bao dung đó.
VietBF@sưu tập