Những câu chuyện không không lấy ǵ làm tự hào đôi khi lại trở thành điểm thu hút nhất trong hành tŕnh.
Giống như nhiều người London (Anh) kiếm sống bằng nghề hướng dẫn viên du lịch quanh thành phố, Viv, 56 tuổi, đang kể cho một nhóm khách du lịch về cách mà những người phụ nữ đă xây dựng nên chiếc cầu Waterloo sau Chiến tranh thế giới thứ Hai.
Tuy nhiên, Viv không phải là một hướng dẫn viên du lịch b́nh thường. Cô là người vô gia cư, và gầm cầu thang bên dưới chiếc cầu này, đă từng một thời là nơi ở của cô.
"Tôi đă sống 2 tháng ở đó", Viv kể với những người khách tham quan, "và tôi đă có một nơi trú chân làm từ các tấm bảng bằng gỗ, báo và b́a các tông".
Cô thẳng thắn chia sẻ với những người khách: "Hôn nhân của tôi đổ vỡ. Tôi bỏ lại bọn trẻ ở nhà và ra đi".
Viv đang say sưa kể câu chuyện của riêng cô cho những người khách du lịch.
Mặc một chiếc áo màu be nhặt được trên đường phố, với khuôn mặt hốc hác, một vài chiếc răng đă bị mất, người phụ nữ tới từ Na Uy này đă cho những người khách du lịch thấy một góc khác về thủ đô London hiện đại.
Sự thú vị thực sự
Viv là một trong số gần chục hướng dẫn viên du lịch làm việc cho đề án Unseen Tour cho mạng lưới từ thiện Sock Mob triển khai. Và việc mang lại cho khách du lịch câu chuyện đời thường trên đường phố London là nhiệm vụ của họ. Tới bất cứ địa điểm nào, Viv cũng có thể kể ra những câu chuyện mà những hướng dẫn viên du lịch thực sự không bao giờ nhắc tới.
Khi đưa du khách tới gần khách sạn sang trọng Savoy, Viv kể không ngừng nghỉ: "Một đêm, có một bà cụ già tới đây. Khoảng 2, 3 giờ sáng, một vài đứa trẻ đă cố gắng thiêu lửa đốt bà cụ... Chúng đổ xăng vào túi ngủ của bà... May mắn thay, một vài người trong chúng tôi đă nghe thấy tiếng động, tỉnh giấc và đuổi chúng đi".
Cô nói rằng đă từng có 200 người ngủ trong các cổng ṭ ṿ cạnh khách sạn Savoy trước khi chính quyền địa phương quyết định rào nó lại mỗi tối.
Ở một điểm đến khác, Viv chỉ về phía công viên đối diện bức tượng nhà công nghiệp nổi tiếng thế kỉ 19 William Edward Forster và nói: "Nơi đó từng là băng ghế của tôi... Bạn sẽ rất an toàn khi ở trong công viên, v́ họ đóng cửa công viên vào buổi tối. Bạn sẽ không bị tấn công".
Họ mang lại một góc nh́n khác về thủ đô London hiện đại.
Theo cô, những người London vô gia cư có thể biết tới những băng ghế trống để t́m tới ngủ là nhờ những lời truyền miệng. Bản thân cô, kể từ khi trở thành người vô gia cư từ năm 1997, cũng phiêu dạt từ công viên tới các cây cầu khi không thể t́m được chỗ ngủ nhờ trên ghế sofa của người thân hay bạn bè.
Cũng như các hướng dẫn viên vô gia cư khác, Viv kiếm được khoảng 30 bảng Anh mỗi tuần khi làm hướng dẫn viên. Mỗi tour dẫn khách, cô được trả 60% tổng số tiền, thêm 40 bảng/tháng tiền đi lại và 20 bảng tiền điện thoại.
"Số tiền này rất ít, nhưng nó vẫn giá trị". Song, trên tất cả, công việc này khiến cô có thứ để làm và không c̣n thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Angie Hester, 56 tuổi, một khách du lịch, cho rằng với những du khách, những người hướng dẫn viên đặc biệt này không phải lúc nào cũng là những "kẻ phiêu bạt và bất cần", "họ có chuyện để kể".
Một du khách tên là Van Beusekom c̣n cho rằng những giai thoại của Viv về cuộc đời của chính cô hấp dẫn hơn cả những câu chuyện cô kể về các địa danh du lịch.
"Đôi khi, những người vô gia cư cảm thấy lúng túng khi phải giải thích v́ sao họ không có nhà... Nhưng trong suốt chuyến đi, tôi cảm thấy thoải mái khi hỏi các câu hỏi. Và dường như việc trở nên vô gia cư khá dễ dàng. Nó có thể xảy ra với bất cứ ai. Thật đáng sợ".
My Lan - theo TTVN