trandongduc-RFA
Thế là gần đây Việt Nam cũng đang lấn chiếm h́nh ảnh của Trung Quốc vốn thường bị Tây Phương xem là “dân tộc hạ đẳng” khi nói đến sở thích ăn những thứ côn trùng dịch vật khiến nhiều loài động vật quư hiếm đến bên bờ tuyệt chủng qua bản tin của AFP về người Việt Nam ăn sừng tê giác.
Trên mạng youtube, ngoài các chương tŕnh văn hóa ẩm thực phong phú nh́n rất là ngon miệng ra
(bí quyết tiết lộ: các món phong phú ở nước ta thường điều vị quá liều bằng chất bột ngọt “MSG”. Ở ngoài Bắc trước khi ăn phở, thực khách có tật chơi nguyên muỗng bột ngọt vào tô phở như người Miên cho muỗng đường vào tô bún mắm. Nh́n thấy mà sợ luôn‼!), uống máu rắn, ăn tiết canh dơi, ăn thịt chó cũng là sở thích hướng đến tâm lư cường dương.
Người Trung Quốc tiến bộ gọi đây là văn hóa ăn đồ khiêu gợi dâm ư. Thực ra đó là sự nhen nhúm của thứ tâm lư cuồng dâm đâm ra thèm những thứ ǵ gợi ư đến dục vọng và có sự tương tự về mặt h́nh thái của những cơ quan sinh dục chẳng hạn. Dâm ư này thường dẫn đến ác ư, nảy sinh ngay những ư niệm tà độc dẫn đến những hành động mất nhân tính một cách vô ư thức.
Gần đây người Trung Quốc t́m cách cải thiện h́nh ảnh văn hóa “ăn dơ” này bằng cách phê b́nh các tập quán ngàn năm ăn tạp. Đồng thời, họ cũng ra những chương tŕnh hướng dẫn dân chúng bớt lại những thứ đồ ăn mang tính tạp niệm “quư hiếm” như chim ḅ, vú dê, các món ăn trang trí kiểu cua gà trinh nữ, “nam hoan nữ ái” hễ khi bỏ vào miệng là nghĩ ngay đến chuyện ăn nằm.
“Dâm Thực Văn Hóa”
Nhiều nhà phân tích tâm lư cũng cho rằng vọng niệm ăn dâm (dâm thực) được phát khởi ngay lúc người ta chưa bỏ những thứ đó vào miệng v́ sự liên tưởng về các món ăn đó đă được ghi nhận trong kư ức từ trước.
Nếu nói Tây Phương có văn hóa ngàn năm khiêu dâm lăng mạn bằng h́nh ảnh sinh thực của loài người th́ Trung Quốc lại phải ăn phải uống những thứ máu me đó của động vật mới tạo cơn hứng thú. Về mặt dân gian, họ c̣n nói oang oang, ăn uống xồm xoàm trong nhà hàng, nơi chốn có đông người mà không ngượng với trẻ em vị thành niên. Đông Phương vs. Tây Phương, văn hóa “tế nhị” này bên nào nh́n vào thô bỉ hơn và về mặt ư thức cộng đồng bên nào dâm ác hơn?
Người Trung Quốc bị nhạo báng khi ăn những thứ như “chim” cọp, “trứng” hải cẩu, mật gấu, môi đười ươi làm ảnh hưởng không ít đến h́nh ảnh của dân tộc này.
Trong nội bộ Trung Quốc, người phương Bắc thường nhạo báng người phương Nam là thứ dân ăn côn trùng sâu bọ và người phương Bắc thường không muốn chung chăn với văn hóa này của phương Nam. Ở Việt Nam th́ t́nh trạng có chút ngược lại nhưng nh́n chung văn hóa ăn tạp càng ngày càng phổ biến.
Ngay cả thịt chó, nhiều người Việt Nam kiên quyết cự tuyệt muốn tránh xa không muốn bị bao đồng về mặt h́nh ảnh mà nhiều người ăn chó cố t́nh bao đồng đó là “bản sắc văn hóa” Việt Nam. “Việt Nam không phân biệt vùng miền mà chỉ nên phân biệt giữa người ăn thịt chó và người không ăn thịt chó”. Một dân mạng quá bức xúc phát biểu trên youtube khi thấy cảnh người ta giết chó với ánh mắt tuyệt vọng không thể nào quên.
Ở Trung Quốc Có nhiều thành thị cũng ra luật cấm ăn chó để bảo vệ cảnh quan du lịch. Có nhiều vùng đất văn hóa, lễ hội ăn chó là do lịch sử để lại từ thời nhà Minh cũng bị chính quyền địa phương hạn chế tối đa.
Đặc biệt Đài Loan, nơi bản sắc văn hóa người Hoa tiến bộ th́ đă cấm hẳn việc ăn thịt chó bằng luật pháp. Chó nó có cảm xúc và linh tính cao độ và chó biết sủa. Có người từng nói: “ăn chó vào rồi th́ tính khí rất bồn chồn khác với người chỉ ăn động vật ḅ gà. Ăn heo th́ tạo nên tính cách thô lỗ bẩn bựa”. Đứng về góc cạnh dâm ư mà lư luận, người Trung Quốc đều có đặc điểm bồn chồn và bẩn bựa chắc là do tổ tiên truyền đời bị “vọng niệm” do ăn chó ăn lợn quá nhiều, “ăn ǵ bổ nấy”.
“Trung Quốc trư” và “cẩu quan” đều ám chỉ những nhân cách xấu xa. Tuy nhiên, ở góc cạnh nhân tính mà xét, hai loài vật này đều biến rên xiết khổ đau trước lúc đoạn hồn. “Hăy nh́n dân tộc Nhật Bản ngày nay ăn uống sạch sẽ và tinh tế quá (ngoại trừ món shushi bày ra trên thân thể người nhưng thực ra đó là một thứ tŕnh diễn. Thực phẩm thường được cách ly với làn da người bằng lá chuối) cho nên nh́n vào là thấy ngay sự ḥa nhă tử tế”. Nhiều người Trung Quốc bắt đầu nhận thức và so sánh văn hóa ăn uống dẫn đến tính cách dân tộc.
Tuy người Việt hay chê bai văn hóa Tàu ăn tạp nhưng về phương diện này Việt Nam đang vượt mặt Trung Quốc. Cứ vào youtube là biết ngay dân tộc Việt Nam ngày nay có nhiều nét “đậm đà bản sắc” như thế nào. Các lễ hội đâm trâu chém lợn vấy máu vào nhau cũng trở thành phong tục tập quán mang nặng mùi mê tín dị đoan.
Ngoài ra, thêm một cái ác khác của người Việt Nam là thói quen ăn thịt rừng làm dư luận quốc tế phẫn nộ. Trên youtube c̣n lưu hành một đoạn youtube của “một phụ nữ Việt Nam khiến cả thế giới kinh ngạc”, bà chủ tiệm bán thịt rừng vác dép vừa rượt phóng viên ngoại quốc vừa chửi thề như một con thú hoang cắn xé.
Văn hóa Việt Nam ảnh hưởng sâu đậm từ tinh hoa Trung Quốc nhưng không có thứ cặn bă nào của Trung Quốc mà không rước về mà đôi khi c̣n ra mặt bảo vệ như là quốc hồn quốc tuư. Việt Nam – Nam của phương Nam Trung Quốc cho nên mức độ ăn các loài rắn rết thằn lằn động đậy c̣n cao hơn “Bắc Quốc”.
Ở bên Tàu, gần đây, mọi thứ văn hóa xấu xa thường là đổ vấy cho người miền Nam như Quảng Đông, Quảng Tây. Đặc biệt, ở Quảng Tây trong thời cách mạng văn hóa có nữ cán bộ chuyên ăn thịt người để chứng tỏ màu đỏ chuyên chính như kiểu thề phải phanh thây uống máu quân thù của Việt Nam. Hai bộ phận mụ này thích ăn nhất là lá gan và dương vật của nạn nhân bị kết tội phản cách mạng. Theo lư luận trung y th́ những thứ này sẽ tẩm bổ những thứ mà mụ thiếu hoặc không có. Trong truyện Thuỷ Hử cũng nói chuyện làm thịt người như là món ăn. Nối lại các chi tiết này, nói người Trung Quốc có văn hóa ăn thịt người cũng không phải là không có cơ sở. Cần ǵ phải đi t́m kiếm các bộ tộc bán khai.
Hiện nay Việt Nam đang có nguy cơ hứng trọn mọi h́nh ảnh xấu xí thế mạng mà người Trung Quốc đang cố gắng xóa bỏ.
Ăn tạp cho lắm vào.