Cả đời tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy – mẹ chồng đứng khúm núm, nước mắt lă chă, nghẹn ngào cầu xin được đón tôi về làm dâu lần nữa. C̣n tôi, đứng lặng người nh́n cảnh tượng đó mà thấy nể phục mẹ ḿnh vô cùng.
19 tuổi, tôi vướng vào một sai lầm không thể cứu văn – mang thai sau cuộc t́nh một đêm với bạn thân của anh trai. Chẳng ai hay biết, tôi lặng lẽ ôm bụng về nhà, một ḿnh vào viện sinh con trong lặng lẽ. Khi con gái tôi, bé Bông, tṛn 4 tháng tuổi, bố nó mới biết ḿnh có con. Tôi không ép buộc trách nhiệm, nhưng anh kiên quyết cưới tôi, muốn con có gia đ́nh trọn vẹn.
Bước chân về làm dâu ở tuổi 20, tôi cứ ngỡ đời ḿnh rẽ sang một trang mới tươi sáng hơn. Chồng tôi thương vợ hết ḷng, không rượu chè, không tật xấu, hết mực bảo bọc mẹ con tôi. Nhưng niềm hạnh phúc ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi bàn tay người đàn bà tai quái nhất mà tôi từng gặp – mẹ chồng tôi!
Ngay từ lần đầu gặp mặt, bà đă bĩu môi chê bai gia cảnh nhà tôi, buông lời xúc phạm khiến chồng tôi cũng phải sững sờ: "Có phải con Hà cố t́nh đẻ con để lừa thằng Tuấn nhà tôi không thế?"
Tôi đă biết ḿnh sắp bước vào một cuộc hôn nhân không êm ả, nhưng không ngờ lại cay nghiệt đến vậy. Những ngày đầu sau cưới, nhờ chồng ở bên, tôi c̣n được yên ổn. Nhưng khi anh đi công tác nhiều hơn, bộ mặt thật của mẹ chồng lộ rơ.
Bà hành tôi từ sáng đến đêm, từ chuyện vặt vănh đến những yêu cầu vô lư đến mức khó tin. Bắt con dâu đang ngủ dậy nhặt rau, gọi về giữa giờ làm chỉ để đổ rác, thậm chí có hôm bà xông vào pḥng giật chiếc lắc vàng trên tay tôi v́ muốn… đi spa! Tôi phản kháng, bà lập tức ăn vạ, gào khóc tru tréo trước cả xóm, vu vạ tôi bất hiếu.
Nhưng đỉnh điểm của sự tàn nhẫn là ngày giỗ họ. Chỉ v́ chặt con gà không vừa ư bà, tôi bị ném nguyên cả đĩa thịt vào mặt trước bao người. Nhục nhă, ê chề, tôi ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ ngay lập tức. Chồng tôi cũng không c̣n cách nào khác, đành để vợ con về ngoại, mặc cho mẹ anh tức tối gào thét.
Hai tháng trôi qua, tôi chẳng buồn nh́n mặt chồng. Tôi quyết tâm ly hôn nếu mẹ chồng không đến xin lỗi. Chồng tôi hết lời xin lỗi bố mẹ vợ, nhưng tôi vẫn chẳng tha thứ, thậm chí c̣n trút hết oán giận lên anh. Thế nhưng, mẹ tôi – người phụ nữ tưởng chừng sẽ bênh con gái, lại có cách hành xử khiến tôi sững sờ.
Mẹ tôi không mắng gia đ́nh chồng tôi, cũng chẳng khích bác tôi ly hôn. Ngược lại, bà đối xử với con rể vô cùng tử tế, nấu cơm mời ở lại, biếu quà bánh, khiến tôi tức điên:
"Mẹ rốt cuộc thương con rể hơn con gái ruột sao?"
Nhưng hóa ra, mẹ tôi đă có tính toán từ trước. Bà nhẹ nhàng mà thâm sâu, dùng t́nh cảm và sự bao dung để khiến chồng tôi dằn vặt. Anh trở về nhà, phân tích phải trái với mẹ ruột, khiến bà dần nhận ra lỗi lầm của ḿnh. Và kết quả là ǵ?
Tối hôm ấy, mẹ chồng tôi đột ngột xuất hiện trước cửa, nước mắt lưng tṛng, nghẹn ngào nắm tay mẹ tôi:
"Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi ông bà thông gia, mong ông bà khuyên cháu Hà về lại nhà, đừng bỏ con trai tôi!"
Cuối cùng, người đàn bà từng coi tôi như cái gai trong mắt, nay phải cúi đầu nhận lỗi. Mẹ tôi chẳng hề mắng chửi, chẳng phải gào khóc, nhưng lại thắng cuộc đầy ngoạn mục. Tôi chợt hiểu ra, đôi khi chiến thắng không đến từ sự phản kháng, mà từ sự nhẫn nại và khôn ngoan.
Sau này, nếu con gái tôi cũng gặp cảnh tương tự, tôi nhất định sẽ áp dụng "chiêu" của mẹ!
VietBF@ sưu tập
|
|