
Có những người cha…
Cả đời miệt mài vun đắp cho sự nghiệp, nỗ lực trở thành một người đàn ông thành đạt, mẫu mực trong mắt xă hội.
Nhưng lại vô t́nh bỏ quên điều quan trọng nhất trong đời: một đứa con cần được yêu.
Trong mắt anh, việc dạy con là của vợ.
Khi con phản kháng, khi con im lặng, khi con đi lệch khỏi mong muốn của anh – th́ anh lắc đầu:
“Tại nó trái tính, không hợp cha.”
“Con trai mà, để cho rắn rỏi.”
“Gia đ́nh nào chẳng vậy, con cái lớn lên là tự xa cách thôi.”
Nhưng sự thật th́:
Không phải v́ khác tính mà xa.
Mà v́ t́nh yêu của người cha ấy chưa đủ nhiều.
Chưa đủ gần. Chưa đủ sâu.
Một đứa trẻ không tự nhiên trở nên lạnh nhạt với cha.
Nó lạnh – v́ đă quá lâu không được yêu bằng một trái tim kiên nhẫn.
Tuổi dậy th́ là thời điểm con cần được hiểu, được chấp nhận, được bên cạnh nhất.
Nhưng người cha lại chọn cách… bận.
Bận kiếm tiền.
Bận tô điểm danh tiếng.
Bận làm điều lớn lao ngoài kia – nhưng quên đi một điều thầm lặng trong chính mái ấm:
Yêu thương không hiện diện, th́ cũng giống như chưa từng có.
Khoảng trống giữa cha và con không đến từ khoảng cách thế hệ.
Mà từ sự thiếu hiện diện của t́nh yêu và ḷng kiên nhẫn.
Một cái ôm đúng lúc.
Một ánh mắt bao dung.
Một lần ngồi xuống mà không răn dạy.
Chỉ thế thôi… là đủ để một đứa trẻ cảm thấy: "Con không cô đơn."
Và người vợ – người mẹ ấy – cũng dần im lặng…
Không phải v́ hết yêu, mà v́ quá mỏi mệt khi phải làm thay phần việc của người cha trong gia đ́nh.
Cô ấy dần đóng cửa trái tim, không v́ ích kỷ – mà v́ đă quá lâu rồi không c̣n được đồng hành.
Một người cha thật sự yêu – sẽ không đứng ngoài cảm xúc của con.
Sẽ không để con lớn lên trong hụt hẫng, rồi tự hỏi:
“Tại sao cha ḿnh chưa từng thật sự ở đó?”
“Khoảng trống giữa cha và con – không phải v́ không hợp nhau, mà v́ yêu thương chưa từng đủ lớn để lấp đầy.”
VietBF@sưu tập