Nếu ai đă từng đến thăm ngôi làng Thống Nhất (khu 8, thị trấn Lập Thạch, Vĩnh Phúc) sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi người dân nơi đây thường xuyên… ăn đất. Đây là câu chuyện có thật, không hề bịa đặt chút nào.
Về thăm làng Thống Nhất (khu 8, thị trấn Lập Thạch, Vĩnh Phúc) đúng vào ngày mưa se lạnh, đang lúc đói bụng, bà Khổng Thị Biện (một người dân sống tại đây, năm nay đă gần 80 tuổi) lập tức mang món "đặc sản" ra mời tôi lót dạ. Lạ kỳ thay, thứ mà bà hớn hở mời khách lại chính là... một vốc tay đầy đất.
Chưa từng nghe ai nói đến chuyện "không tiền cạp đất mà ăn" nhưng bà Biện lại nhớ rất rơ những năm tháng đói khổ, phải sống nhờ chính vào những vốc đất đang cầm trên tay. "Từ bé tôi đă được ông, bà rồi bố, mẹ làm đất cho ăn. Đến đời tôi, con và cháu tôi bây giờ vẫn c̣n ăn đất, tính ra cũng đă hơn trăm năm nay rồi".
Theo lời bà, những năm chiến tranh đói khổ, dân làng Thống Nhất thi nhau đi đào đất để ăn lót dạ. Họ c̣n coi việc làm ra những chiếc "bánh đất" này là một nghề mưu sinh. "Cả làng rủ nhau xây ḷ đốt đất. Cứ sáng ra là các bà, các mẹ bọc đất, gói thành những chiếc bánh nhỏ trong tàu lá chuối khô rồi gánh đi bán dạo khắp vùng Lập Thạch", ông Khổng Văn Loa (chồng bà Biện) chia sẻ.
Ông kể, trước đây, món ăn này rất được ưa chuộng. Cứ bán hết khoảng yến đất nung là kiếm được 20.000 đồng. Mỗi ngày, gia đ́nh ông bà bán hết cả tạ đất. Số tiền kiếm được đủ để mua cả yến gạo nhưng ngày ấy đói kém, không có gạo mà đong. Tiền bán đất toàn để giành mua khoai, mua sắn ăn chống đói.
Ông Loa năm nay đă 83 tuổi nhưng cũng không nhớ ai là người đă bày ra cách ăn đất. Ông chỉ nhớ, cả đời ông gắn bó với cái nghề làm "bánh đất". "Ngày xưa bố tôi hay thèm ăn đất. Bố thường kêu mẹ ra chợ mua về, rồi c̣n nói là nếu được ăn một vốc đất, uống một ít nước chè th́ có thể cuốc đất, vỡ hoang cả ngày. Đến đời tôi bây giờ, mấy năm nay dẫu bị móm nhưng cứ ngửi thấy mùi là lại nhớ, nhất định phải đưa lên miệng nhấm nháp cho đỡ thèm".
Trưởng thôn Thống Nhất, anh Dương Văn Việt chia sẻ, chính anh cũng không nhớ rơ tục ăn đất có từ bao giờ. Chỉ biết từ khi c̣n nhỏ đă thấy người dân trong làng đi đào đất về làm thành món quà quê, được những người phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ yêu thích.
"Tôi c̣n nhớ những quả đồi xung quanh đây bị đào đến rỗng ruột, tạo thành những đường hầm, hố sâu mà ban đêm đi lại không cẩn thận có thể bị ngă xuống, không lên được".
Tuy nhiên, anh Việt cũng cho hay, tục ăn đất hiện nay đang dần bị mai một. Hiện nay chỉ c̣n gia đ́nh bà Biện giữ nghề làm đất v́ số lượng người yêu thích món ăn này gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện đào đất lên ăn nghe th́ rất lạ nhưng tất cả người dân ở thôn Thống Nhất này th́ không ai xem đó là điều đặc biệt. Thứ đất này không phải dạng thường. Nó là đất sét cao lanh, người dân quen gọi là đất ngói non. Đặc điểm của nó là gịn, có màu trắng ngà, chịu được nhiệt độ cao.
Sau khi đào được đất, người dân sẽ đem về phơi khô, tích trữ trong nhà. Khi nào muốn ăn, họ mang đất ra bào hết phần bên ngoài, chỉ giữ lại phần nhân trắng ngà bên trong và chặt thành từng miếng nhỏ vừa ăn.
Những miếng đất này sẽ được làm chín bằng cách đem nung, tạo ra thành phẩm gọi là đất ngói nung. Thực chất, công đoạn này chính là hong đất trên khói lửa của rơm nếp hoặc lá sim, lá ổi. "Đất này ăn sống cũng được nhưng ḿnh đem nung chủ yếu để hun khói, giúp đất có mùi thơm, nóng, gịn vừa đủ", chị Khổng Thị Khuyên (cháu nội bà Biện) chia sẻ.
Miếng đất sau khi đă trải qua đủ mọi công đoạn chế biến sẽ chuyển màu ngà vàng, hơi rắn chắc và rất gịn. Chúng có mùi khói, vừa thơm, vừa hắc và khi ăn có một chút vị bùi, mặn. Người không quen sẽ rất khó nuốt, thậm chí có khi c̣n nhổ ra nhưng những ai ăn quen th́ lại cảm thấy nghiện, "quen mùi nhớ miếng".
Theo lời anh Việt, mấy năm nay, tục ăn đất tuy không c̣n phổ biến như trước nữa nhưng vẫn được xem là nét văn hóa truyền thống của làng Thống Nhất. "Thỉnh thoảng vẫn có nhiều đoàn khách ghé đến đây t́m hiểu về phong tục này. Họ cũng đến tận nhà bà Biện để hỏi mua với số lượng lớn, đem về làm quà".
vbf @ sưu tầm