Anh Trí Nguyễn đưa ra các lí do về văn hoá, lịch sử của VN giầu đẹp, lâu đời v…v hơn Hàn Quốc thực ra là quan điểm tự sướng cá nhân của anh (nhưng thôi, ko bàn chủ đề này ở đây).
Mà vấn đề quan trọng tại sao cho tới giờ này nền điện ảnh của Vn lẹt đẹt nên Netflix ko thèm đầu tư vào, trong khi Hàn Quốc lại đầu tư ầm ầm.
Vấn đề rất đơn giản thôi, đó là ngành điện ảnh VN (giống như nhiều lĩnh vực khác) đă hỏng từ gốc; ở đây chính là Diễn xuất và Lời thoại.
Cho dù công nghệ phát triển thế nào đi chăng nữa, th́ về bản chất con người vẫn là động vật có cảm xúc đ̣i hỏi sự tương tức “thật” giữa người với người – cái này nó giống như âm thanh piano cơ nghe nó rất đă tai, ngọt ngào hơn là cây piano điện vậy. Do đó, trong một bộ phim người diễn viên đóng vai tṛ rất quan trọng v́ họ là người tương tác với khán giả.
Trong nghệ thuật điện ảnh th́ các yếu tố kĩ xảo, hiệu ứng v…v chỉ là bullshit hết; mà cái gốc của 1 bộ phim hay vẫn là Diễn xuất và lời thoại. Bạn cần ví dụ ư ? Before Sunset và Before Surise là 2 phim kinh điển để minh chứng cho điều này – cả bộ phim ko có hiệu ứng ǵ, ko có kĩ xảo ǵ, kịch bản cũng chả có ǵ luôn.
Chỉ có 2 diễn viên nói chuyện, dùng ánh mắt, khuôn mặt, nụ cười để biểu cảm thể hiện diễn xuất của ḿnh, tất nhiên bên cạnh đó là lời thoại cực hay, cực chất, trí tuệ của người viết kịch bản.
Những phim kinh điển của Holywood hầu như chỉ tập trung và làm đỉnh cao ở 2 khía cạnh này; tương tự như phim truyền h́nh Friends làm say đắm cả thế giới cũng chỉ đơn giản là diễn xuất, biểu cảm, lời thoại của các diễn viên cực ḱ đỉnh.
Phim Hàn Quốc thực ra kịch bản ko có ǵ là đặc biệt, nhưng diễn viên của họ diễn xuất rất tốt, và lời thoại hay nên thậm chí nhiều bộ phim truyền h́nh của HQ chả có ǵ, chỉ có mỗi 2 ông bà già ngồi nói chuyện với nhau, tâm sự qua lại, hay chuyện mâu thuẫn t́nh cảm gia đ́nh, trai gái v…v cũng tạo ra những siêu phẩm phim truyền h́nh Hàn Quốc như Trái tim mùa thu chả hạn (nếu xét về logic kịch bản th́ bộ phim này cực ḱ vô lư và trái với thực tế); nhưng nhờ diễn xuất, lời thoại rất tốt đă làm cho phim cực ḱ thành công.
C̣n nói về diễn xuất của phim VN ư ? Thôi đừng nói cho nó thêm chán, v́ căn bản ở VN người ta chưa bao giờ coi điện ảnh là nghệ thuật nghiêm túc; nên mới cho bọn rác rưởi hot boy, hot girl, mặt th́ toàn silicon với cả thẩm mỹ, nên diễn vừa đơ vừa cứng (ví dụ quả tung điện thoại trong cái phim Hậu duệ mặt lờ của VN đó).
Người ta coi điện ảnh chỉ là thứ câu view, cộng với thị hiếu khán giả cũng thấp kém; nên điện ảnh Vn toàn ngực, vú, mông, với cả silicon là thế.
Kết quả của 1 ngành điện ảnh như thế là Vn chả có nổi 1 bộ phim nào ra hồn, chả có tác phẩm truyền h́nh nào xứng tầm với cái lịch sử, văn hoá mà anh em hay tự ca ngợi rằng nó “hơn cả Hàn Quốc”.
Điện ảnh Vn kém ko phải v́ nghèo, kém công nghệ; mà là do cái thị hiếu, trí tuệ khán giả của VN nó nghèo.
Tác giả: HoangNguyen