Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một buổi chiều b́nh thường, nhưng kết thúc lại khiến cả cuộc sống của tôi đảo lộn.
Tôi từng nghĩ, điều tồi tệ nhất trong hôn nhân là sự phản bội từ chồng. Nhưng hóa ra, c̣n có một nỗi đau khác sâu sắc hơn: sự phản bội đến từ chính người bạn thân nhất của ḿnh. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một buổi chiều b́nh thường, nhưng kết thúc lại khiến cả cuộc sống của tôi đảo lộn.
Tôi và Trang chơi thân với nhau từ hồi đại học. Ra trường, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên, cùng nhau vượt qua không ít biến cố cuộc sống. Khi tôi lập gia đ́nh, Trang là người cầm váy cưới cho tôi. Cô ấy cũng quen biết chồng tôi – anh Quân – từ những ngày đầu chúng tôi hẹn ḥ. Chúng tôi từng có nhiều buổi tối ăn uống chung, đi du lịch cùng nhau, và tôi từng tin rằng giữa Trang và chồng tôi chẳng bao giờ có thứ t́nh cảm mập mờ nào tồn tại.
Chồng tôi làm việc ở nhà v́ đặc thù nghề nghiệp liên quan đến công nghệ và tài chính. Pḥng làm việc của anh ở tầng 2, khá kín đáo, thường chỉ anh mới lui tới. Tôi vốn tôn trọng không gian riêng tư của chồng nên ít khi lên đó, trừ những khi cần thiết.
Hôm đó, tôi về nhà sớm hơn dự định v́ công ty có sự cố mất điện. Vừa bước vào nhà, tôi thấy giày của Trang đặt ở cửa. Tôi ngạc nhiên v́ không hề được báo trước. Nghĩ cô ấy đến chơi và chờ tôi, tôi vui vẻ đi vào trong. Nhưng khi không thấy Trang ở pḥng khách hay bếp, tôi bắt đầu cảm thấy lạ. Linh tính mách bảo có điều ǵ đó không b́nh thường, tôi rón rén đi lên tầng hai.
Tôi định mở cửa pḥng làm việc của chồng th́ nghe thấy tiếng nói bên trong. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ họ đang nói chuyện công việc – bởi Trang gần đây cũng nhờ chồng tôi tư vấn vài dự án tài chính. Nhưng rồi, tôi nghe thấy giọng Trang, nhẹ nhàng hơn b́nh thường:
“Anh có bao giờ nghĩ, nếu ngày xưa em không nhường anh cho cô ấy, th́ giờ chúng ta đă là một gia đ́nh?”
Tôi chết lặng. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực. Tôi chưa kịp hoàn hồn th́ nghe tiếng chồng tôi đáp lại, lặng lẽ nhưng không phủ nhận:
“Trang à… ngày đó mọi chuyện quá rồi. Anh chọn sự ổn định, chọn người khiến anh cảm thấy an tâm. Nhưng anh không chắc đó là t́nh yêu.”
Tôi đứng im không nhúc nhích. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Hóa ra, trong suốt những năm qua, người bạn tôi tin tưởng nhất lại mang trong ḷng một thứ t́nh cảm không nên có với chồng tôi. Và đau hơn cả, người đầu ấp tay gối với tôi lại không hoàn toàn v́ t́nh yêu mà chọn gắn bó.
Tôi không đủ can đảm để bước vào đối mặt họ lúc đó. Tôi lặng lẽ xuống tầng, tự nhủ ḿnh phải giữ b́nh tĩnh. Tối hôm đó, tôi giả vờ như chưa từng biết ǵ, nhưng trong ḷng tôi đầy hỗn loạn.
Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Trang tại một quán cà phê quen thuộc – nơi chúng tôi từng có hàng trăm cuộc tṛ chuyện thâu đêm. Tôi nh́n cô ấy, vẫn là người bạn thân quen suốt bao năm, nhưng trong ánh mắt ấy giờ đây là một khoảng cách không thể hàn gắn. Tôi hỏi thẳng:
“Cậu có điều ǵ muốn nói với tớ không?”
Trang nh́n tôi, rồi cúi đầu im lặng. Ánh mắt cô ấy thoáng một nét ân hận, nhưng không đủ để tôi tha thứ. Cuối cùng, cô ấy chỉ nói:
“Tớ xin lỗi. Tớ không nên để cảm xúc đi quá giới hạn.”
Chồng tôi cũng sau đó đă thú nhận tất cả. Anh khẳng định chưa từng đi quá giới hạn với Trang, nhưng tôi biết, trong ḷng anh đă từng dao động. Điều đó là đủ để phá vỡ sự tin tưởng mà tôi xây dựng bấy lâu.
Tôi không lập tức ly hôn. Tôi cần thời gian để nh́n lại chính ḿnh, suy nghĩ về hôn nhân hiện tại. Nhưng một điều tôi chắc chắn, t́nh bạn với Trang đă không thể cứu văn. Sự tổn thương đến từ người ḿnh tin nhất luôn là thứ khó chữa lành nhất.
Câu chuyện của tôi có thể không phải là duy nhất. Có lẽ ngoài kia, vẫn có những người vợ tin tưởng tuyệt đối vào bạn thân – như tôi đă từng. Tôi không viết ra những ḍng này để kêu gọi ai đó hoài nghi hay đa nghi với các mối quan hệ xung quanh. Nhưng tôi muốn nhắn gửi đến những ai đang hạnh phúc: hăy luôn lắng nghe cảm giác của chính ḿnh. Đừng quá chủ quan, và cũng đừng để đến khi mọi thứ vỡ vụn mới giật ḿnh nh́n lại.
VietBF@ sưu tập
|