Đôi môi nứt nẻ của người đàn bà ngoại ngũ tuần cứ run lên bần bật v́ ḱm nén tiếng nấc. Giờ đây bà là chỗ dựa duy nhất cho người chồng sắp chết và 4 đứa con mắc căn bệnh ung thư đại trực tràng…
Trong những ngày cuối năm này, khi làng xóm đă gác công việc đồng áng để dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa tấm lá dong, dăm cân thịt lợn, quần áo vàng mă… chuẩn bị cho Tết Tân Măo đang đến gần th́ bà Vũ Thị Phong, Y Sơn, Hạ Ḥa, Phú Thọ, vẫn ngày ngày vác cuốc ra đồng. Khuôn mặt buồn thườn thượt và đôi mắt lúc nào cũng ầng ậc nước như chực khóc, ai hỏi th́ bà Phong chỉ nén tiếng thở dài: “Năm nay nhà tôi không có Tết!”.
Người cảm thông th́ nh́n bà thương cảm, kẻ độc miệng th́ x́ xào bảo bà đúng là “người đàn bà vô phúc”. Ở cái tuổi của bà, con cháu đề huề, lắm người đă được an hưởng tuổi già, nhưng giờ đây, người phụ nữ đă qua cái tuổi ngũ tuần là chỗ dựa duy nhất cho chồng bà 4 đứa con. Chồng bà đang nằm chờ chết, c̣n 4 đứa con cũng mang căn bệnh mà người ta vẫn gọi là cái “án tử h́nh”: ung thư đại trực tràng, giống bố.
Tai họa bất ngờ
Nghe có người đến, bà Phong hớt hải chạy từ ngoài đồng về, chân tay c̣n lấm lem bùn đất. Bà cứ vừa dẫn chúng tôi qua con đường đất ngoằn nghèo vừa luống cuống: “Quư hóa cho gia đ́nh tôi quá, cảm ơn cô chú quá!”.
Căn nhà của bà Phong là một ngôi nhà nhỏ lợp lá cọ, chỉ tay lên mấy chỗ thủng lỗ chỗ trên nóc nhà, bà Phong cười ái ngại: “Nhà toàn người ốm, mái nhà chưa mưa đă dột cả năm nay nhưng chưa lợp lại được”.
Thế nhưng điều ám ảnh tôi không phải h́nh ảnh ngôi nhà nghèo nghèo, xác xơ, lợp lá cọ nhang nhác như mấy gia đ́nh “cùng đinh” của làng xóm 3, xă Y Sơn này, mà là cảm giác nặng nề, khó thở bởi mùi gây gây sộc lên khi vừa bước chân qua ngưỡng cửa. Mùi gây gây tạo nên cảm giác buồn nôn ấy tôi đoán chừng là do trong nhà có người ốm lâu…
Không c̣n cái dáng vẻ hấp tấp, luống cuống, giọng bà Phong bỗng chùng xuống khi tôi hỏi về bi kịch vừa giáng xuống gia đ́nh nhỏ bé của bà.
Tay vân vê chiếc áo xám c̣n bám bùn, bà mếu máo kể: “Cũng như nhiều gia đ́nh nghèo ở làng này, gia đ́nh tôi thuần nông, chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng, bữa đói bữa no nhưng hai vợ chồng cũng gắng gượng nuôi 4 đứa con nên người. Cách đây 2 năm gả chồng nốt cho đứa cuối cùng. Thấy gia đ́nh các con đều nghèo nhưng cũng là yên bề gia thất, chăm chỉ làm ăn, lại có cả cháu nội cháu ngoại nên vợ chồng chúng tôi cũng mừng lắm.
Những tưởng thế là yên tâm, hai vợ chồng già gắng làm lụng nuôi nhau thôi th́ đến giữa năm 2009, ông nhà tôi đau bụng nặng, không đi ngoài được và liên tục chảy máu khi đại tiện. Ông ấy vẫn nhâm nhẩm đau bụng từ lâu rồi, nhà nghèo có đi “khám xét” bao giờ đâu, vẫn tưởng là đau dạ dày. Thế nhưng cả nhà tôi bàng hoàng khi bác sĩ ở bệnh viện tỉnh kết luận: ung thư đại trực tràng giai đoạn cuối! Khi bác sĩ biết chuyện ông nhà tôi có đi lính th́ khuyên mấy cháu cũng đi làm xét nghiệm, v́ rất có thể căn bệnh là di chứng của chất độc màu da cam. Nỗi đau đớn nhân lên gấp bội khi cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm: cả 4 đứa con của chúng tôi đều mắc căn bệnh ung thư giống bố”.
Gia đ́nh tan nát
Dường như bất hạnh chưa dừng lại với gia đ́nh của bà Phong. 4 người con sau khi phát hiện mang bệnh “tử” th́ người con dâu cả chán nản bỏ đi biệt tăm, con rể thứ 4 cũng lạnh lùng dứt t́nh với người vợ trẻ.
Bà Phong và anh con trai cả
Nguyễn Thị Hoa, cô con gái út của bà đẹp như đóa hoa rừng nhưng lại mang nỗi đau đớn nhất. Vừa tṛn 25 tuổi, Hoa sớm rời gia đ́nh đi làm công nhân may ở TPHCM. Gặp gỡ và kết hôn với người con trai cùng làng cũng đang sinh sống nơi đất khách, Hoa không ngờ rằng chính cái quyết định vội vàng ấy đă bắt đầu một chuỗi ngày đau khổ nhất cuộc đời cô.
Người đàn ông mà cô yêu thương, chỉ sau vài tháng chung sống đă lộ nguyên h́nh là kẻ tham lam, vô trách nhiệm, bạc bẽo và vũ phu. Hắn ngày đêm nhậu nhẹt và đánh đập cô dă man, nhưng Hoa vẫn cố gắng chịu đựng những mong t́nh yêu của ḿnh có thể thay đổi chồng.
Mâu thuẫn đỉnh điểm là khi bố Hoa báo tin bệnh nặng. Rồi đến khi Hoa phát hiện ḿnh cũng mang bệnh nan y trong người th́ hắn tỏ ra lạnh nhạt, không hề quan tâm đến cô. Số tiền 20 triệu hai vợ chồng dành dụm sau bao năm làm thuê làm mướn hắn cũng không “sỉ” cho Hoa một đồng mang về quê chữa bệnh.
“Em về nhà được 4 tháng anh ta cũng không gọi điện hỏi han một câu. Cái hôm hai anh chị em mổ, một ḿnh em chạy đôn chạy đáo chăm sóc th́ anh ta gọi về lạnh lùng: “Em làm đơn ly hôn chưa? Sao lâu thế mà người ta không giải quyết”. Em chỉ biết ̣a khóc: “Gia đ́nh em bây giờ thế này mà anh c̣n hỏi chuyện ấy. Bản thân em cũng không biết sống chết lúc nào, anh c̣n cố t́nh dằn vặt em nữa”, Hoa ngậm ngùi kể.
Cô con gái út, Nguyễn Thị Hoa (1986) rưng rưng nước mắt kể về người chồng bạc t́nh
Cô gạt nước mắt, nói tiếp: “Em cũng không ngờ anh ta lại bạc t́nh như thế. Giờ em không bao giờ dám mơ ước đến một gia đ́nh êm ấm. Ngoài bệnh ung thư đại trực tràng, em c̣n bị viêm xoang, sỏi thận, u nang buồng trứng… Giờ được sống thêm một ngày cũng là ước mơ quá lớn rồi”.
Chị dâu của Hoa, sau khi biết anh Nguyễn Văn Tuyến mắc bệnh nặng cũng đă thu dọn đồ đạc bỏ lại người chồng đau yếu và đứa con thơ dại.
“Tôi chỉ ước có phép màu”
Hai người con lớn là anh Nguyễn Văn Tuyến (1979) và chị Nguyễn Thị Oanh (1980) do bị nặng nhất đă được mổ cắt hết ruột già nhờ tiền vay mượn, tiền quyên góp của một số nhà hảo tâm, nhưng sức khỏe vẫn c̣n rất yếu. Anh Tuyến một tháng vẫn phải vài lần nhập viện để tiêm thuốc, mỗi lần như thế cũng ngốn 2, 3 triệu đồng. Chị Oanh mỗi tháng vẫn phải chạy vạy 1,5 triệu để lo tiền thuốc.
Tôi hỏi: “thế cô lấy tiền đâu để lo thuốc thang cho hai anh chị, lại c̣n tiền viện phí ra Giêng mổ cho hai chị nữa?”. Bà Phong thở dài, mắt hấp háy đỏ: “Cả gia đ́nh 9 miệng ăn chỉ trông chờ vào 8 sào ruộng, trong đó 3 sào năm may th́ được ăn, năm rủi th́ nước ngập úng hết cả. Gạo ăn cũng sắp hết nói chi tiền chạy chữa cho 5 người bệnh. Hai đứa cuối sức khỏe cũng yếu lắm rồi, ra Giêng phải có ít nhất 60 triệu chi phí mổ. Giờ vay lăi cũng đă hơn 40 triệu rồi, giờ không biết xoay sở ra sao nữa.
Lắm lúc cứ nghĩ đến hoàn cảnh gia đ́nh ḿnh mà tôi muốn gục ngă lắm, nhưng lại lo ḿnh chết đi rồi th́ chồng con biết trông cậy vào ai. Thế là lại gắng gượng để sống”.
Từ 5 tháng nay, ông Nguyên nằm liệt giường, đến giờ sự sống của ông chỉ được tính bằng ngày
Đang dở câu chuyện th́ tiếng ông Nguyên, chồng bà rên rỉ, ú ớ điều ǵ không rơ lời, khiến bà Phong phải chạy lại vỗ về. Khi đă dịu bớt cơn đau, thân h́nh gầy trơ xương của ông nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề, đôi mắt trũng sâu mới nhắm lại thiu thiu ngủ.
Bà Phong quay sang chúng tôi, nén tiếng thở dài: “Từ 5 tháng nay ông ấy phải nằm liệt giường, mọi sinh hoạt cá nhân đều không tự làm được. Mấy tuần nay th́ cấm khẩu c̣n ba hôm nay ông ấy không ăn được th́a cháo nào. Giờ hơi thở cũng yếu lắm rồi, không biết có qua nổi cái Tết này không…. Nhưng nỗi lo lớn nhất của gia đ́nh tôi là mấy đứa cháu nhỏ, không biết các cháu có mang gen di truyền căn bệnh quái ác này không, phải chi có phép màu”.
Liệu các cháu nhỏ này có mắc căn bệnh của ông và bố mẹ để lại hay không, hiện đang chờ đợi kết quả xét nghiệm do công ty Newlife và ĐH Y khoa Rotterdam, Hà Lan kết hợp tài trợ
Ung thư đại tràng di truyền gồm 2 loại, có polyp và không có polyp. V́ gene gây ra loại ung thư này là gene trội nên khả năng di truyền cho thế hệ sau là 50% trở lên. Đặc điểm của ung thư di truyền là trải qua mỗi thế hệ, bệnh phát ra ở độ tuổi sớm hơn khoảng 10 năm so với thế hệ trước, v́ thế việc tầm soát ung thư cần thực hiện ở độ tuổi trẻ hơn 10 năm đối với mỗi thế hệ. Tuy nhiên, để thực hiện một xét nghiệm mang gene ung thư này hiện mất khoảng 5.000 EU - tương đương khoảng 135 triệu đồng.
Biết được câu chuyện đau ḷng của gia đ́nh bà Phong, pḥng khám đa khoa Newlife, số 6, Nguyễn Thị Thập, Cầu Giấy, Hà Nội đă liên hệ với Đại học Y khoa Rotterdam, Hà Lan xin tài trợ làm xét nghiệm. Chuyên viên của pḥng khám đă được cử về Phú Thọ lấy mẫu máu 8 người trong gia đ́nh, sau đó gửi sang Hà Lan để xác định gene gây bệnh ung thư đại tràng có tính chất gia đ́nh này.
BS Nguyễn Công Phúc, TGĐ Newlife cho hay: "Kết quả xét nghiệm sẽ có sau 3 tuần nữa. Trong trường hợp xấu nhất, 3 cháu nhỏ trong gia đ́nh cũng mang gene ung thư chúng tôi sẽ tư vấn cũng như cố gắng giúp đỡ gia đ́nh các phác đồ điều trị đúng hướng, theo 1 lộ tŕnh nhất định. Khi ấy chúng tôi mong sẽ nhận được sự ủng hộ, chung tay của cộng đồng để giúp đỡ gia đ́nh bà Phúc nói riêng và c̣n nhiều bệnh nhân không may mắc ung thư sau này".
(Theo Bưu điện Việt Nam)