HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > USA NEWS > Republican Party


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Âm Mưu Lập Thêm Phong Trào “Asian Lives Matter”!
Sáng nay, vừa pha xong ly cà phê đậm, vào phòng mở máy computer để mở đầu một ngày làm việc. Thật thú vị, một anh bạn thân vừa chuyển cho xem một bản dịch bài nói chuyện của Giáo Sư người Mỹ gốc Hoa là Chương Thiên Lượng. Bài này được ông Mạn Vũ (người dịch) đặt tựa đề “Âm mưu đằng sau phong trào ‘Mệnh người châu Á trân quý’ – Asian Lives Matter”. Trong thư có kèm một video clip dài hơn 30 phút bằng Hoa Ngữ: https://youtu.be/jEhb3Ia9Zyg



Bài nói chuyện của Giáo Sư Chương Thiên Lượng rất chính xác, hợp với những điều mà đa số chúng ta suy nghĩ nhưng ít ai có can đảm nói ra sự thật. Thập niên trước đây đã có ông Bo Yang ở Đài Loan dám viết ra cuốn “The Ugly Chinese”, vạch ra những lề thói xấu của người Trung Hoa trong cuộc sống, mà đã dẫn đến sự trì trệ về mặt phát triển văn minh văn hoá xã hội và tạo ra trong những sắc dân khác những thành kiến không hay. https://www.amazon.com/Ugly-Chinese-.../dp/7020065635

Từ khi Trung Hoa lục địa phất lên giàu mạnh, cho phép dân họ du lịch quy mô ra các nước để phô trương thanh thế, chúng ta đã nghe, đọc và xem rất nhiều hình ảnh tồi tệ mà đám du khách này tạo ra ở những nơi du lịch. Chắc trong chúng ta còn nhớ cuốn sách nhan đề “Bầy Lợn Xổng Chuồng” (Pigs on the Loose) của Yunmei (Echo) Wang, một nữ sinh viên Hoa Kiều lúc đó đang theo học tại Assumption University ở Bangkok, Thái lan. Wang viết sách này sau khi chứng kiến thành phố Chieng Mai xinh đẹp và cổ kính của Thái đã bị những đoàn du khách Trung Cộng đổ vào, họ hành xử thô bỉ đến mức người dân ở đây phải kinh tởm. https://www.amazon.com/Pigs-Loose-Ch.../dp/B00DCE6FZK

Người Việt ta chưa ai dám mở miệng ra kể xấu về đồng bào mình trên các văn đàn, diễn đàn công cộng mà chỉ thu tóm lại trong các bàn ăn, chuyện vãn gia đình, bạn bè thân thiết. Thành tâm tự soi lấy mình, thì cũng còn rất nhiều thói hư tật xấu làm cho những sắc dân khác có cái nhìn thiếu thiện cảm (ngay chính giữa những người Việt với nhau cũng đã có nhiều nhận xét như thế).

Trong bài nói chuyện, Giáo Sư Chương Thiên Lượng cũng có nhắc về người Hoa đồng chủng của mình y chang như thê. Đại khái, ông cũng nói đến việc các bà người Hoa ở DC, New York, San Francisco… lợi dụng sắp hàng nhiều lần để lãnh phần ăn miễn phí do chính phủ cung cấp rồi đem đi bán lấy tiền xài! Ông còn nói rõ hơn như sau gốc gác của số người này là từ Hoa Lục:

“Hiển nhiên đây là hành vi không hợp pháp, bạn đồng nghĩa với việc chiếm tiện nghi của người khác. Thực phẩm người khác quyên tặng, sau khi bạn lấy đi rồi, bạn đổi thành tiền để tiêu. Đây là chuyện gì vậy? Hơn nữa tôi nghe nói một số người đến từ quốc nội (Trung Quốc), ở trong nước có lương hưu rất cao, hoàn cảnh ở trong nước không tệ, có tiền cho con cái du học, sau đó con cái tìm được công việc, định cư rồi đem cha mẹ qua. Vốn dĩ cha mẹ ở trong nước là quan chức, hoặc là người có tiền, kết quả đến Mỹ quốc phát hiện hệ thống phúc lợi ở đây rất tốt, họ mới bắt đầu muốn ‘ăn’ phúc lợi xã hội nước Mỹ, thậm chí làm những việc như vậy. “

Về điểm cuối trong câu trên, áp dụng rất đúng trong cộng đồng Việt tị nạn khi nhìn vào đám người bị ảnh hưởng bởi xã hội Cộng Sản, từ trong nước mới qua Mỹ những năm gần đây! Chúng tôi đã vài lần trình bày rằng sự kỳ thị là phản ứng tự nhiên trong cuộc sống xã hội khi người ta chung đụng, tiếp xúc với những người khác với mình về màu da, thể chất, ngôn ngữ, lối sống, cách hành xử vân vân.

Giữa hai người, phút ban đầu chắc chắn có mang những ấn tượng nào đó tạo ra bức tường ngăn cách. Nhưng dần dà, qua giao tiếp những bức tường ngăn cách có thể được phá bỏ nhờ sự thông hiểu lẫn nhau. Cả hai bên phải tỏ thiện chí và sự thành thật cởi mở, học hỏi và hội nhâp. Hoa Kỳ là một nước đa chủng. Không có dân tộc Mỹ thuần túy mà là một sự trộn giống giữa nhiều sắc dân của cả trăm quốc gia khác nhau mà tạo thành. Vì thế, không ai có quyền nói với người khác màu da rằng “Tao là người Mỹ, còn mày không thuộc ở đây!” Nếu ai nói với tôi như thế, câu trả lời sẽ là ”Tôi từ Việt Nam, Nhật, Đài Loan… di dân đến, có khác chi ông/ bà cũng là di dân từ Anh, Pháp, Đức? Chỉ là kẻ trước, người sau thôi! Chúng ta bình đẳng, cùng là người Mỹ cả!”

Nếu có sự kỳ thị sâu đậm và kéo dài một phần chủ quan là cũng do người bị kỳ thị.

Người Việt có kỳ thị không? Có bao nhiêu phần trăm sẽ thú nhận rằng chính mình không có máu kỳ thị. Này nhé, khi tìm mua nhà mới, quý vị có lái xe thăm dò khu gia cư xem có nhiều người da đen, người Mễ, người Ấn Độ không. Tại sao né tránh những khu này? Quý vị sẽ nại cớ là ở gần người da đen bất an toàn, da nâu thì ồn ào, luộm thuộm, người Ấn Độ thì bon chen… Nếu cô con gái cưng của quý vị kết bạn với một chú da đen hay chú Mễ, quý vị có vui vẻ chấp nhận hay ngăn cấm; trong lòng, ngoài mặt tỏ ra sự bất bình, lo lắng?

Thế đấy, chúng ta không ưa người da đen, da nâu không phải vì da họ khác màu, mà vì cách sống của họ làm cho chúng ta né tránh. Vậy người da trắng, da màu khác không ưa chúng ta cũng phần lớn là do cách sống của chúng ta vậy. Họ cũng nhìn chúng ta qua cái lăng kính mà Giáo Sư Chương Thiên Lượng đã nói tới.

Nhưng khách quan mà xét, nạn kỳ thị Á Châu chỉ mới tăng gia đáng kể sau đại dịch Covid-19 từ đầu năm 2019. Ai cũng thấy rõ âm mưu của Trung Cộng tung vi khuẩn độc hại như một vũ khí sinh học nhằm phá hoại Hoa Kỳ để giành lợi thế trên trường chính trị thế giới. Cộng vào đó là mưu kế thâm độc của các chính trị gia đảng Dân Chủ thổi phồng đại dịch Covid như một vũ khí lợi hại nhằm triệt hạ cho bằng được Tổng Thống Trump, giành lại chính quyền để thi hành chính sách mị dân của họ. Đảng Dân Chủ vì quyền lợi riêng mà đi ngược lại an sinh của đất nước và dân chúng. Trung Cộng tiếp tay cho đảng Dân Chủ là điều dễ hiểu. Vì ngày nào còn ông Trump trong Toà Bạch Cung, thì ngày đó Trung Cộng không ăn ngon ngủ kỹ được, không xâm nhập vào Hoa Kỳ để thao túng như trước đây dưới thời Clinton và Obama.

Phe Dân Chủ đổ thừa cho lời tuyên bố đặt tên China Virus của Tổng Thống Trump đã đưa đến sự kỳ thị người gốc Á. Điều này không đúng, vì trước nạn Covid-19, đã có nhiều loại bệnh dịch mà các nhà khoa học đã đặt tên kèm nơi xuất xứ là các nước thuộc Á, Âu, Phi, Mỹ mà không thấy ai lên tiếng phiền hà là có sự kỳ thị.

Chúng ta còn nhớ, những tháng đầu tiên sau khi đại dịch lan ra ở Mỹ, trên các mạng truyền thông xã hội có nhiều video, nhiều bài viết về những phụ nữ người Hoa nhổ nước bọt vào thức ăn trong các chợ, vào các nguồn nước… Thế là phong trào bài Hoa có cơ hội bùng phát. Và người Việt cũng như các sắc dân Á khác bị vạ lây vì trước mắt người da trắng, da đen, họ không phân biêt được dung mạo khác nhau của những người gốc Á.

Chúng tôi được xem nhiều đoạn video và nhận thấy đa số các vụ hành hung ngưòi Á Châu là do bọn côn đồ da đen gây ra. Chúng to lớn và hung bạo. Người gốc Hispanic, Latino có thể cướp bóc nhưng không do kỳ thị mà chỉ vì nhu cầu của họ. Người da trắng có thể kỳ thị nhưng ít để lộ ra và cũng hiếm trường hợp hành hung. Dĩ nhiên không loại trừ loại người máu lạnh xách súng bắn bừa bãi vào các nạn nhân không chỉ là người da vàng mà còn bất cứ sắc dân nào khác. Hai năm gần đây, người da đen đã bị giật dây để thao túng, phá phách tại các thành phố lớn. Họ trở nên một thế lực bất khả xâm phạm do sự dung dưỡng của đảng Dân Chủ. Họ là lực lượng hậu thuẫn của các chính trị gia quỷ quyệt phe Dân Chủ. Thậm chí những tên bất lương còn được phe Dân Chủ phong thánh, quỳ gối tôn thờ; lãnh tiền bồi thường hàng chục triệu từ ngân quỹ do dân chúng đóng thuế. Và đáng buồn, nhiều nhóm da vàng trong đó có nhiều dân cử Mỹ gốc Việt theo đảng Dân Chủ cũng ùa ra biểu tình ủng hộ Black Lives Matter! Trong những hình ảnh người Hoa biểu tình ủng hộ BLM, chúng tôi thấy hầu hết đi dưới lá cờ đỏ của Trung Cộng! Điều này không lạ!

Giáo Sư Chương Thiên Lượng cũng có cái nhìn chính xác về chính trị Hoa Kỳ khi mạnh tiếng tố cáo âm mưu của phe Dân Chủ, phối hợp với Đảng Cộng Sản Trung Hoa để tạo sự phân hoá chủng tộc tại Mỹ cho mưu đồ chính trị của họ. Phe Dân Chủ trước đây cổ vũ cho phong trào Black Lives Matter nay đang đứng sau những ngươi gốc Á hoạt động xã hội mở thêm phong trào “Asian Lives Matter” (Tiếng Hoa là ‘Á duệ mệnh quý’)

Ông nói trong phần kết luận:

“Tôi cảm thấy cách nhìn ‘Á duệ mệnh quý’, đầu tiên chúng ta nên xem xem bản thân có chỗ nào làm không tốt, chỗ làm không tốt thì hãy cải biến nó. Nếu thật sự kỳ thị người gốc Á, thì đó là cánh tả đang kỳ thị, Đảng Dân chủ đang kỳ thị.



Do đó tôi thấy rằng mọi người không nên cường điệu ‘mệnh người châu Á trân quý’ mà là nên nhấn mạnh ‘tất cả sinh mệnh đều đáng được tôn trọng’. Đây mới là xã hội công bằng, dựa theo tài năng để nhìn người, chứ không phải dựa vào màu da để nhìn người.

Tôi cảm thấy nếu làm như vậy mới là thái độ đúng đắn với sự việc này.”

Chúng tôi không chấp nhận bất cứ luận diểm tôn vinh một sắc dân nào là thượng đẳng, là ưu việt so với các sắc dân khác. Trước pháp luật và đạo lý, không có màu da nào là trân quý hơn màu da khác. Để dần xoá nạn kỳ thị, về phía chính quyền, thì nên loại bỏ trong các văn bản, đơn từ phần kê khai về chủng tộc (White, Hispanic, Black, Asian…) vì còn nhắc đến màu da, sắc tộc thì nạn kỳ thị còn kéo dài.

Chúng ta chỉ thừa nhận khẩu hiệu “All Lives Matter”

Đỗ Văn Phúc
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

Home Classic

Home Classic Master Page

VietBF iPad Music Portal

Tin nóng nhất 50h qua

Phim Bộ Online

Phim Bộ



hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
hoanglan22's Avatar
Release: 04-24-2021
Reputation: 769810


Profile:
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,414
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	2021-04-02_114648-300x219.jpg
Views:	0
Size:	14.5 KB
ID:	1779140  
hoanglan22_is_offline
Thanks: 21,704
Thanked 38,216 Times in 12,891 Posts
Mentioned: 637 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7250 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
kentto (04-24-2021), phokhuya (04-24-2021)
Old 04-24-2021   #2
hoanglan22
R8 Võ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,414
Thanks: 21,704
Thanked 38,216 Times in 12,891 Posts
Mentioned: 637 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7250 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Cái Bóng Cuộc Chiến Và Món Nợ 45 Năm

Đã kết thúc đúng 45 năm, nhưng cái bóng của cuộc chiến ấy dường như vẫn luôn bám theo đằng sau, nhiều lúc muốn chụp phủ lấy tôi như bóng ma, một thứ “bóng đè”, làm tôi muốn ngộp thở.



Từ giã học đường, tôi vào lính khi còn rất trẻ. Cũng không hẳn vì thích đời binh nghiệp, nhưng ý thức trách nhiệm làm trai trong lúc đất nước đang trong khói lửa chiến tranh, nhìn quanh bạn bè thân quen đều lần lượt nhập ngũ, và gần như con đường nào rồi cuối cùng cũng dẫn tới một quân trường, nên đúng như lời một bài hát cũ, “năm 21 tuổi tôi đi vào quân đội mà lòng chưa hề yêu ai”.

Ra trường, được bổ nhậm về một đơn vị tác chiến lưu động. Trải qua nhiều chức vụ, tôi cũng chẳng phải là một cấp chỉ huy tài ba đảm lược, những chiến công hầu hết là nhờ vào máu xương của anh em binh sĩ. Không nhớ là tôi đã hướng dẫn họ được những gì, nhưng chắc chắn tôi đã học được ở họ sự trung thành, lòng can đảm và nhiều kinh nghiệm chiến trường. Trong hơn mười năm chiến trận, tôi từng được thăng cấp đặc cách ngoài mặt trận và nhận một số huy chuơng tưởng thưởng. Nhiều lúc trầm tư, tôi phân vân không hiểu đó có phải thực sự là công trạng của mình, khi hình dung đến khá nhiều khuôn mặt đồng đội dưới quyền đã hy sinh, trong lúc mình vẫn đang còn sống? Tôi không bao giờ quên được những ánh mắt của họ đã nhìn tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng. Không biết họ muốn trăng trối, gởi gấm hay oán trách điều gì. Tôi thường giành phần để được vuốt mắt họ khi tình hình có thể, như muốn thay một lời tạ lỗi, ít nhất là đã không bảo vệ được họ. Lời người xưa bao giờ cũng đúng “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Tôi không hề dám mơ tưởng đến chuyện làm tướng bao giờ, nhưng dù chỉ là một sĩ quan cấp nhỏ, tôi cũng đã mắc nợ khá nhiều xương máu của đồng đội anh em, mà chắc chắn sẽ không bao giờ còn trả được.

Phục vụ trong một đơn vị Bộ Binh bình thường, nhưng chúng tôi chưa hề một lần bại trận. Ngay cả những trận chiến gay go, đẫm máu nhất, với lực lượng địch đông gấp nhiều lần và vũ khí tối tân hơn, chúng tôi vẫn chiến thắng vẻ vang, như trận phản phục kích trên QL-20 gần Di Linh (Lâm Đồng), trận chiến Tết Mậu Thân 1968 tại Phan Thiết, trận phản công tiêu diệt một lực lượng biển người của địch tại Pu-Brang (Quảng Đức) và đặc biệt nhất là trận chiến Kontum mùa Hè 1972. Vậy mà cuối cùng chúng tôi bỗng dưng trở thành những người bại trận. Bi thảm và tủi nhục hơn là dù có gãy súng, buông súng hay không, chúng tôi cũng thuộc về phía “đầu hàng” theo lệnh của ông tướng mới lên làm tổng thống ba ngày, nhân danh Tổng Tư Lệnh. Sau này, có người bảo ông làm đến đại tướng mà ngây thơ, nghe theo lời dụ dỗ, móc nối của ai đó và một người em ở phía bên kia, tin Cộng sản sẽ thành lập “chính phủ ba thành phần”. Có người lại bảo ông giành chức tổng thống chỉ để làm một điều duy nhất – đầu hàng. Cũng có người bênh vực, bảo nhờ ông đầu hàng nên tránh được một cuộc tắm máu, và có đủ thời gian cho một số người kịp chạy đến Subic Bay hay đảo Guam, sang Mỹ sớm. Là một thằng lính năm tháng ở trong rừng núi, ngộp thở với bao nhiêu thứ lệnh lạc trên chiến trường, tôi không biết gì về chính trị, nhất là các biến cố dồn dập, hỗn độn trong những ngày cuối cùng tại thủ đô Sài gòn, nhưng tôi cảm thấy “nhục!”

Trong chiến tranh, thắng bại dù sao cũng là lẽ thường tình. Cuộc nội chiến Mỹ 1861-1865, Nam quân đã đầu hàng Bắc quân, và trong Đệ Nhị Thế Chiến, nước Nhật hùng mạnh đã phải đầu hàng quân đội Đồng Minh, sau khi hai quả bom nguyên tử do Mỹ thả xuống thành phố Hiroshima và Nagasaki. Kẻ chiến thắng đã hành xử văn minh, nhân bản như thế nào, cho dù các cuộc chiến ấy cũng vô cùng tàn khốc, cướp đi rất nhiều sinh mệnh của hai bên – cả dân lẫn lính. Nhưng cuộc bại trận của chúng tôi sao mà phẫn uất và đau đớn quá. Bị đồng minh phản bội, bỏ rơi trong đành đoạn, tức tưởi.

Thua một kẻ địch không đáng để thua. Và một chế độ tự do nhân bản, văn minh, phồn thịnh lại phải đầu hàng một chế độ man rợ, nghèo nàn, lạc hậu. (Có lẽ trong lịch sử chiến tranh thế giới, chưa từng có những người lính nào ở phe thắng trận lại ngồi khóc ở vệ đường trên phần đất vừa mới chiếm được – như trường hợp nhà văn bộ đội Dương Thu Hương và có thể còn nhiều người khác nữa– bởi nhận ra mình bị lừa dối, uổng phí cả một thời trai trẻ để đi “giải phóng” một đất nước tự do, văn minh, giàu có, hạnh phúc gấp vạn lần xứ sở của mình.)

Điều đau lòng và đáng tủi nhục hơn là thua quá nhanh. Hai cuộc triệt thoái sai lầm tệ hại, từ Pleiku theo Tỉnh Lộ 7B của Quân Đoàn II và từ bờ biển Thuận An của Quân Đoàn I, dự trù theo đường biển, đã thất bại quá nặng nề bi thảm, không những làm mất hai quân đoàn ở những tuyến đầu cùng cả một sư đoàn tổng trừ bị tinh nhuệ, mà quan trọng hơn, làm mất tinh thần và niềm tin chiến đấu cho quân, dân cả nước. Điều đau đớn và tội nghiệp nhất của người lính chiến là khi họ không còn niềm tin vào cấp chỉ huy, lãnh đạo của mình. Đánh giặc mà không có hậu phương, không còn được tiếp tế, không có viện binh, có nơi không có cả cấp chỉ huy, và nhất là không biết cắt bỏ đất đến đâu, thì trận đánh đó trở thành bi thảm, niềm tin chiến thắng trở nên rất mong manh, vô vọng, người lính nếu còn chiến đấu chỉ vì tình đồng đội và tự vệ cho sự sống còn của chính cá nhân mình.

Mặc dù ghi được hai điểm son cuối cùng trong quân sử (– Tại Ban Mê Thuột, chỉ một tiểu đoàn bộ binh thuộc Trung Đoàn 53 được tăng cường hai Trung Đội PB 105 ly và một Đại Đội Trinh Sát, dưới sự chỉ huy của Trung Tá Võ Ân, quyết tử thủ tại căn cứ B50 bên phi trường Phụng Dực, đã dũng cảm chống trả một lực lượng hùng hậu của địch, với quân số gấp 5, 7 lần cùng nhiều chiến xa T-54, bao vây đúng một tuần sau khi cả thành phố Ban Mê Thuột đã thất thủ, tiêu diệt nhiều đơn vị, chiến xa địch, cho đến khi cạn đạn dược, phải mở đường máu thoát ra – và tuyến thép Long Khánh của Tướng Lê Minh Đảo đã cầm chân cả hơn một quân đoàn Cộng sản gần hai tuần lễ, gây tổn thất nặng nề cho địch, làm ngỡ ngàng cả thế giới, nhất là Tòa Bạch Ốc); nhưng cũng chỉ đúng 50 ngày, kể từ khi mất Ban Mê Thuột, một quân lực hùng mạnh gần như tan rã, và cả miền Nam mất vào tay giặc!

Ngoại trừ phần lớn lực lượng Hải Quân và Lữ Đoàn I Nhảy Dù có phương tiện ra đi theo kế hoạch, một số thuộc các đơn vị Không Quân, và từng nhóm hoặc cá nhân mang theo gia đình tự vượt thoát bằng các loại phi cơ, ghe tàu kiếm được, hầu hết còn lại phải vào tù, từ những tướng lãnh đến sĩ quan mới ra trường, có cả một số hạ sĩ quan giữ những chức vụ liên quan tới an ninh, tình báo. Một số không nhỏ đã bị “bên thắng cuộc” tàn sát dã man tại địa phương, ngay sau khi cướp lấy chính quyền. Đặc biệt đáng kính phục, một số tướng lãnh cùng nhiều cấp chỉ huy và binh sĩ khí phách đã tự sát vào giờ thứ 25 để giữ tròn tiết tháo. Cả một miền Nam thua trận đã nhanh chóng trở thành một vùng đất chết, khốn cùng, bi thảm. Tiền bạc (có được từ mồ hôi nước mắt và có khi bằng xương máu) bỗng chốc không còn giá trị, nhà cửa, tài sản bị cướp sạch dưới danh nghĩa tịch thu, rất nhiều gia đình từ ông bà già đến những đứa con nít sơ sinh bị xua đuổi, cưỡng bách đi đến những nơi rừng thiêng nước độc. Người dân có cảm giác như bị lưu đày ngay trên chính quê hương mình. Tương lai chỉ còn là những cơn ác mộng. Thời ấy, mọi người chỉ còn biết nhìn ra biển khơi mênh mông để ước mơ một sự đổi thay nào đó ở phía bên kia chân trời mịt mờ vô định. Và còn gì đau đớn hơn khi con người nghĩ tới chuyện phải bỏ quê hương ra đi lại là một niềm khát vọng!

Hơn tám năm bị đày ải qua nhiều trại tù Nam-Bắc, ngày trở về tôi không còn được nhìn lại mặt cha mình. Ông đã chết sau gần một năm bị bắt vào một trại tù khác trong Nam khi tuổi sắp 70. May mắn là tôi còn người vợ chung tình cùng tôi qua bao cuộc biển dâu, bươn chải nuôi đàn con dại, cho dù bữa no bữa đói.

Nhìn thấy vợ con đói khổ, tả tơi, mình chẳng có thể giúp được điều gì, mà còn tạo thêm gánh nặng, cuối cùng, chỉ còn cách duy nhất – đem hết sinh mạng cả nhà để đánh một canh bạc cuối cùng – vượt biển.

***

Tôi đến trại tị nạn khi phong trào kháng chiến, phục quốc đang trong thời kỳ đỉnh điểm. Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do vị tướng Hải Quân Hoàng Cơ Minh lãnh đạo, nghe nói có căn cứ, chiến khu ở đâu đó trên đất Thái Lan gần biên giới Lào-Việt. Có cả tờ báo và đài phát thanh Kháng Chiến. Tôi cùng rất nhiều anh em nức lòng hăng hái tuyên thệ để được trở thành đoàn viên. Đứng trước bàn thờ tổ quốc, đưa tay lên chào lá quốc kỳ, hô mấy lời thề mà trong trái tim bừng lên khí thế và nước mắt rưng rưng cảm động. Nhiều người sẵn sàng trở về chiến đấu. Riêng tôi còn tin tưởng và phấn chấn hơn khi được xem cuốn phim quay trong “chiến khu quốc nội”, nhận ra người bạn học đồng hương thân thiết, một sĩ quan TQLC, là kháng chiến quân cầm súng đứng bên cạnh Trung Tá Lê Hồng (bấy giờ được gọi là Thiếu Tướng Đặng Quốc Hiền), dưới lá cờ vàng phất phới tung bay giữa núi rừng biên giới.



(Tr/Tá Lê Hồng trong chiến khu)

(Trung Tá Lê Hồng là một cấp chỉ huy nổi tiếng trong binh chủng Nhảy Dù, mà tôi từng biết danh và kính phục. Ông xuất thân từ người lính binh nhì và hầu hết những cấp bậc đều được vinh thăng tại mặt trận. Sau trận chiến Long Khánh lẫy lừng, cùng sát cánh với SĐ 18 của Tướng Đảo, ngăn chặn hằng cả quân đoàn Bắc Việt có nhiều chiến xa, trên đường tiến chiếm Sài gòn, Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù di chuyển về Gò Công, tìm đường để về Vùng 4 chiến đấu cùng Tướng Nguyễn Khoa Nam, nhưng đã quá muộn, không còn thời gian và cơ hội nữa. Với chức vụ Lữ Đoàn Phó LĐ1/ND, Trung Tá Lê Hồng đã thừa lệnh vị Lữ Đoàn Trưởng tìm mua ghe thuyền đưa toàn quân ra biển. Và đó là đơn vị Lục quân tác chiến duy nhất đã di tản toàn bộ đến Hoa Kỳ.)

Nhưng chỉ vài tuần, sau ngày “Đại Hội Chính Nghĩa” của Mặt Trận tổ chức rầm rộ tại Washington DC-Hoa Kỳ thì chúng tôi dồn dập nhận được bao nhiêu tin tức không vui. Một số lớn cán bộ chủ chốt và đoàn viên tách ra, chia làm hai ba nhóm, lên án tố cáo lẫn nhau, lộ ra nhiều điều không thật. Chúng tôi ở tít mù xa nên chỉ biết tạm thời “án binh bất động.” để giữ tình anh em, chiến hữu. Chưa kịp phản ứng gì thì nghe tin vị Tướng lãnh đạo cùng nhiều cán bộ, kháng chiến quân đã hy sinh tại Nam Lào. Hình ảnh và tin tức có đầy trên báo chí, truyền hình Cộng sản. Lực lượng “quốc nội” xem như tan rã. Thằng bạn tôi có tên trong danh sách “bị giết”, Trung Tá Lê Hồng cũng không còn (sau này nghe nói ông chết trong chiến khu vì trọng bệnh). Như một quả bóng căng đầy bị xì hơi, chúng tôi chẳng còn gì để hy vọng. Tôi đau đớn rời khỏi tổ chức mà mình đã hết lòng góp công gầy dựng. Nỗi buồn lại tăng lên gấp bội, khi những người chết, dù gì họ cũng đã hy sinh vì Tổ quốc, lại không hề được chính thức công bố, truy điệu, vinh danh. Tôi ra phía sau nhà, đứng một mình trong bóng đêm, đốt ba nén hương hướng về phương Đông để tưởng nhớ thằng bạn cũ mà trong lòng ngậm ngùi đau đớn. Sau này tôi có dịp liên lạc được với vợ con nó, sống rất nghèo khổ ở Việt nam, ngay quê vợ tôi. Ông bà nhạc tôi từng cưu mang đứa con trai lớn của nó một thời gian, lo cho việc ăn ở, học hành.

Những năm đầu định cư, sống trên vùng Bắc Âu băng giá, tôi càng lạnh lẽo hơn khi biết tin người anh hùng Trần Văn Bá, Chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam ở Pháp cùng các ông Lê Quốc Túy, Mai Văn Hạnh và một số thành viên trong Mặt Trận Thống Nhất Các Lực Lượng Yêu Nước Giải phóng Việt Nam bị bắt khi xâm nhập vào bờ biển Cà Mau. Sau đó anh Bá đã bị CS xử bắn cùng nhiều người khác. Trên bàn thờ nhà tôi, có thêm tấm di ảnh của anh. Anh rất xứng đáng để được vinh danh như một vị anh hùng.

Một tổ chức khác, Liên Minh Quang Phục Việt Nam của ông Võ Đại Tôn, một cựu sĩ quan cao cấp, từ Úc Châu, gạt lệ từ giã vợ trẻ con thơ tìm đường về phục quốc. Tôi hoàn toàn không biết gì về sách lược hay kế hoạch của ông cho đến khi nghe tin ông bị bắt. (Sau này bất ngờ được xem cuốn phim quay cảnh ông bị cộng sản đưa ra một cuộc họp báo quốc tế tại Hà Nội ngày 13.7.1982. Cuốn phim do phóng viên Neil Davis của NBC News cùng ký giả Mori của đài truyền hình NHK/ Nhật Bản, thực hiện và may mắn được mang ra khỏi Việt Nam để trình chiếu trên đài truyền hình Tokyo, Nhật Bản. Chắc chắn bọn cầm quyền Hà Nội đã áp lực để bắt ông phải nói theo sự dàn dựng của chúng, nhưng ông đã khôn khéo lừa dụ địch, tương kế tựu kế, nhằm đưa được tiếng nói của mình ra bên ngoài thế giới. Trước nhiều phóng viên của các nước cộng sản và thế giới tự do, với nét mặt đanh thép và giọng nói dõng dạc, hùng hồn ông tuyên bố (nguyên văn): “Tổ chức của tôi có cơ sở tại Châu Á, Châu Âu, Châu Mỹ và Châu Úc. Trong một mục đích của tổ chức, chúng tôi có kế hoạch dự trù xâm nhập trở về Việt Nam để tìm hiểu tình hình và từ đó sẽ đặt kế hoạch cho tương lai. Vì lẽ đó, tôi sẽ không phản bội bất cứ ai đã giúp đỡ, ủng hộ tôi. Tôi tiếp tục lập trường chính trị của tôi để tranh đấu cho tự do và giải phóng dân tộc. Tôi đã sẵn sàng nhận bất cứ bản án nào mà chế độ Công sản dành cho tôi”
Cả hội trường im bặt, các phóng viên quốc tế sửng sốt, đám cán bộ cộng sản nhìn nhau ngơ ngác. Cuộc họp báo buộc phải dừng lại bởi xem như bất thành với ý đồ của đám người tổ chức (thuộc Bộ Thông Tin Văn Hóa CS).

Niềm hạnh phúc vỡ òa trong trái tim tôi, hãnh diện về một vị đàn anh khí phách, nhưng sau đó lo lắng cho số phận của ông.

Sau mười năm bị hành hạ kiên giam trong ngục tối, nhờ sự can thiệp của chính giới quốc tế và Úc Châu, ngày 11.12.1991, ông được trở về Úc với thân xác gầy gò còn hằn những vết đòn thù. Nhiều báo chí trên thế giới và hầu hết cộng đồng người Việt khắp nơi ca ngợi ông như một anh hùng, nhưng rồi cũng có ít người chê trách, kể cả miệt thị ông. Một lần nữa, tôi có cảm giác cay đắng, ngậm ngùi. Dù gì, lòng can đảm, tính khí khái và sư hy sinh lớn lao của ông cũng đã quá đủ để làm tôi kính phục. Xưa nay mấy ai đem chuyện thành bại mà luận anh hùng. Và với tôi, ông xứng đáng là một anh hùng.

Rồi tất cả cũng từ từ đi vào quên lãng. Chuyện kháng chiến, phục quốc lắng xuống, nhưng mầm móng chia rẽ, nghi kỵ bắt đầu. Niềm tin mất dần, và dường như lòng một số đông người Việt tị nạn cũng dần dà chán chường, nguội lạnh.

***
Vừa bỏ lại đằng sau gần mười năm khốn cùng tăm tối, lại vừa thoát chết trên biển Đông, giờ mới bước lên bến bờ tự do thì gặp bao nhiêu điều hụt hẫng đau lòng, tôi không còn muốn nhìn lại vùng bóng tối phía sau lưng bằng cách dồn hết nỗ lực hòa nhập vào quê hương mới.
Đời sống ở vùng Bắc Âu thật an bình, dân tình hiền hòa, đất nước thơ mộng với rừng núi, sông hồ quanh năm tĩnh mịch, như là những liều thuốc nhiệm mầu tưởng chừng có thể chữa lành được những vết thương còn lại trong lòng mình.

Tám năm sau, nhân dịp đưa ba cô gái sang Mỹ học, tôi có dịp gặp lại một số đồng đội và bạn cùng tù cũ. Thời gian này, đã có nhiều đợt cựu tù “cải tạo” đến Mỹ theo diện HO. Rất vui và cảm động qua bao cuộc trùng phùng. Một chiều cuối tuần, chúng tôi theo anh bạn, trước kia là tiểu đoàn trưởng, đến tham dự buổi họp mặt binh chủng của anh, một binh chủng từng vang tiếng một thời, được tổ chức tại một nhà hàng lớn trong khu Little Saigon. Rất đông đảo người tham dự. Sau gần hai mươi năm tôi mới thấy lại nhiều anh em mặc quân phục, có vài người mang cả cấp bậc, và lần đầu tiên ở hải ngoại, chứng kiến một nghi lễ rước quốc, quân kỳ và chào cờ, với đầy đủ súng ống, có cả tiếng kèn đồng thổi bài truy điệu, tôi đã xúc động, nước mắt tuôn trào. Sau khi vị trưởng ban tổ chức giới thiệu thành phần ban chấp hành và đọc qua tiểu sử cùng những chiến công hào hùng của binh chủng, một vị tướng đại diện cho binh chủng được trịnh trọng mời lên sân khấu để “có đôi lời” cùng anh em đồng đội. Mái đầu đã bạc, nhưng phong cách của ông vẫn uy nghi, lời nói dõng dạc, lẫn chút xúc động khi nhắc đến những “thằng em” còn nằm lại ở chiến trường, hay đã chết trong tù ngục. Không khí như trầm xuống. Nước mắt tôi lại trào ra. Sau đó, tiếng nhạc nổi lên và cả chương trình dài còn lại dành cho văn nghệ, dạ vũ. Sự đổi “tông” ấy đã làm tôi hụt hẫng, tiếc nuối. Như một giấc mơ đẹp đẽ bỗng biến mất bởi những hình ảnh và âm vang đưa tôi trở về thực tế. Giá mà tôi rời khỏi hội trường sớm, sau phần nói chuyện của ông tướng thì hay biết bao nhiêu. Chắc tôi còn giữ được trong lòng nhiều hơi ấm cùng chút niềm kiêu hãnh hiếm hoi.

Thời gian sau này, sau khi về hưu, tôi sang Mỹ sống nhiều hơn, đã làm quen với các sinh hoạt ở đây, dần dà rồi cũng thấy bình thường trước bao điều nhân tình thế thái. Nhưng tôi vẫn thấy nao lòng, khi chứng kiến những đồng đội của mình ngày một già thêm và bộ quân phục trên người không còn tạo cho họ cái oai phong, đẹp đẽ của ngày xưa, cái thời mà hầu như bản nhạc nào của miền Nam cũng nhắc đến và ca ngợi họ như những người hùng lý tưởng của các cô nữ sinh Gia Long, Trưng Vương, Bùi Thị Xuân, Đồng Khánh, các cô sinh viên Văn Khoa, Luật Khoa trên những con đường tình có lá me bay, cây dài bóng mát…, hay hình ảnh đẹp đẽ oai phong trong các cuộc diễn binh vào những Ngày Quân Lực năm nào, giờ thỉnh thoảng vẫn còn được nhìn thấy lại trên các video.

Một hôm, tôi lặng người khi thấy trong cuộc diễn hành Tết trên đường phố Bolsa, có mấy ông bà mặc quân phục mang cả lon tướng, tá của nhiều quân chủng, mà tôi chưa hề nghe danh, biết mặt, bởi trông họ quê mùa, kệch cỡm, mang phù hiệu, giây biểu chương còn không đúng cách. Thì ra một đám tướng tá phường tuồng của một nhóm bệnh hoạn tự phong nào đó. Tôi giận đến phải buông ra mấy tiếng chửi thề và trách cứ ban tổ chức sao có thể để cho họ mạo nhận, diễn trò lố lăng như thế? Chẳng lẽ cái quân đội của chúng tôi từng có biết bao máu đào của hàng hàng lớp lớp chiến binh đổ xuống tô thắm màu cờ, giờ bị “xuống cấp” đến mức này sao? Từ đó, tôi không còn muốn có mặt trong các buổi họp mặt, diễn hành khi có những người mặc quân phục, mang lon lá một cách ô hợp, lố lăng như thế. Tôi không muốn phải đau lòng. Chính những hình ảnh tệ hại này đã nhắc nhớ, ám ảnh để tôi nhận ra mình là người lính trong đội quân thất trận, điều mà lúc nào tôi cũng muốn quên đi.

Cũng ở Mỹ, đặc biệt Tiểu Bang California, nơi từng được mệnh danh “thủ đô người Việt tị nạn” và “thành trì chống Cộng”, tôi đã phải chứng kiến bao điều thị phi, chia rẽ, nghe những lời miệt thị giữa những người từng một thời là huynh đệ, đồng môn, đồng đội, đã từng quỳ xuống trên cùng một vũ đình trường đưa tay lên “xin thề” trong ngày lễ ra trường, và cùng sống chết bên nhau trên những chiến trường ngập đầy lửa đạn. Gần như cộng đồng, tập thể nào cũng chia ba xẻ bảy. Còn sức mạnh nào để đối phó với kẻ thù xảo quyệt, gian trá, bạo tàn, khi thế hệ chúng tôi tuổi đã già, sức đã kiệt, và sẽ để lại được những hoài bão gì cho con cháu mai sau?

Mảnh đất xấu là nơi cơ hội cho cỏ dại, thường là loại cỏ đuôi chó. Tôi thật sự buồn nôn khi nhìn thấy vài bộ mặt, nhận mình từng là người hùng của binh chủng này binh chủng nọ, nhưng chạy về khóc lóc, bợ đỡ kẻ thù. Nghe những lời xu nịnh của họ, mà tôi thấy lợm giọng

Bạn bè chiến đấu cùng tôi ngày xưa, hay cả những đồng môn, huynh đệ xuất thân từ một quân trường, từng cùng quỳ xuống vũ đình trường đưa tay lên thề trong ngày lễ ra trường, giờ cũng bị những biến cố của dòng đời “lưu vong” này mà chia năm xẻ bảy. Tệ hơn có một số còn xem nhau như kẻ thù. Từ những bất đồng trong “kháng chiến”, “phục quốc” đến việc hội hè, đoàn thể, xây dựng tượng đài, tu sửa Nghĩa Trang QĐ Biên Hòa, thậm chí đến cả việc ủng hộ hay chống TT Trump, và mới đây là chuyện “Recall” hay “No Recall” trong Hội Đồng Thành Phố Westminster- đã giết chết biết bao tình chiến hữu, đồng đội, đồng môn, huynh đệ một thời.
Tôi thực tình không hiểu nổi, chỉ cảm thấy đau lòng, xót xa, và nuối tiếc. Cái bóng ma cuộc chiến của hơn 45 năm trước mà tôi luôn muốn quên đi, giờ càng đè nặng lên tấm thân còm cõi, bóp nghẹt trái tim già nua của tôi, từng khát khao bao niềm hy vọng. Vết thương cũ trong lòng, tưởng có thể lành, giờ nhói đau trở lại. Và món nợ máu xương của bao đồng đội, đã hơn 45 năm rồi, biết đến khi nào mới trả được cho anh em!

Cầu xin hồn thiêng sông núi, anh linh tiên tổ và liệt vị anh hùng, tử sĩ phù trợ cho cộng đồng người Việt hải ngoại, đặc biệt những huynh đệ từng mặc áo lính của tôi, sớm dẹp bỏ mọi chia rẽ, tị hiềm, đưa tất cả quy về một mối, cùng một lòng hổ trợ đồng bào trong nước, để họ có đủ can đảm bước qua nỗi sợ hãi, cùng đứng lên làm ngọn sóng thần nhận chìm chế độ Cộng sản man rợ, độc tài, tham nhũng, bán nước cầu vinh, để con cháu đời sau không còn bị nợ nần, ô nhục, xích xiềng, vươn lên sánh vai ngẩng mặt tự hào cùng năm châu bốn bể.

Một chế độ đi ngược lại lòng dân và xu thế phát triển của nhân loại, tất yếu phải bị đào thải. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian – và sẽ biến thiên tùy theo những trái tim có cùng nhịp đập.

Phạm Tín An Ninh
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	2018-APR-29.-30-Thang-4-.jpg
Views:	0
Size:	136.1 KB
ID:	1779154   Click image for larger version

Name:	lê hồng.png
Views:	0
Size:	279.9 KB
ID:	1779155  
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
kentto (04-24-2021), phokhuya (04-24-2021)
Old 04-25-2021   #3
sincity007
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
sincity007's Avatar
 
Join Date: Jul 2010
Posts: 2,801
Thanks: 285
Thanked 3,829 Times in 1,205 Posts
Mentioned: 8 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 535 Post(s)
Rep Power: 22
sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8
sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8sincity007 Reputation Uy Tín Level 8
Default

Bolsa bây giờ hết là thành trì chống cộng rồi bác HL, ngay góc Bolsa & Brookhurst có 1 khu nhà toàn đám việt cộng ở đó, còn restaurant thì nhiều tiệm, việt cộng làm chủ
sincity007_is_offline   Reply With Quote
Old 04-27-2021   #4
thangbomvietnam
R7 Tuyệt Đỉnh Cao Thủ
 
Join Date: Jan 2010
Posts: 7,792
Thanks: 62
Thanked 2,925 Times in 1,872 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 861 Post(s)
Rep Power: 24
thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7
thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7thangbomvietnam Reputation Uy Tín Level 7
Default

Đừng lo âm mưu gì hết...Người Việt ko ủng hộ việc chống kỳ thị lấy gì sợ âm mưu lập phong trào này...Hãy nhìn số người ra biểu tình ủng hộ việc chống kỳ thị Á châu có bao nhiêu nguời Việt ủng hộ mà lo...
thangbomvietnam_is_offline   Reply With Quote
Reply

User Tag List


“Siêu đẹp” bí mật trong Himalaya: Dân Việt Nam sẽ chết không còn chỗ chôn? Ngoại trưởng trẻ nhất Trung Quốc và cú rơi không lời giải: Thăng như tên lửa, mất tích như bóng ma Hơn trăm người nhập viện bị ngộ độc, không biết là vì lý do gì, hoá ra là ....
“Bóp nghẹt không tiếng súng”: Việt Nam đang thua vì Trung Quốc quá mạnh, hay vì ta tự làm mình yếu? 10 khác biệt “đinh” giữa người Mỹ & người Việt Cộng: đọc thì cười, ngẫm lại… chạnh lòng “Mùa đỏ” của Cộng Sản bị loại khỏi giải Oscar
Thanh niên Việt mới sang Mỹ 9 tháng và một câu hỏi nhói lòng: “Bám trụ hay quay về?” Sony rút khỏi Huệ Châu, TQ, 30.000 người mất việc: khi “đèn nhà máy tắt” kéo cả một thành phố chao đảo Thảm sát Bondi Beach: hai cha con bị nghi theo ISIS, chuyến đi Mindanao và câu hỏi nhức nhối về “lỗ hổng” an ninh Úc
Hà Nội đang rất mệt – nhưng tôi vẫn không đành rời đi Chuyện giang hồ Á Châu và những cú sốc văn hoá Người Đàn Bà Gánh Sứ Mệnh Đến Hơi Thở Cuối Cùng
Putin Sụp Kiểu Liên Xô Hay Chỉ Là Giấc Mơ Của Phương Tây? “Con kiến kiện củ khoai”: Dân Phú Yên có thật sự kiện được thủy điện xả lũ? Trump Đánh Thuế, Chuỗi Cung Ứng Đại Di Cư: Việt Nam Đang Lên Đời Hay Chỉ Là Trạm Trung Chuyển Rẻ Tiền?
VIỆT NAM SẮP HÓNG HAY ĐANG ẢO GIÁC TẬP THỂ? Macron dọa đánh thuế hàng Trung Quốc: Châu Âu giật mình trước thâm hụt 300 tỷ euro Chiến lược An ninh Quốc gia mới của Trump: Khi ‘Nước Mỹ trên hết’ hóa thành bản tuyên ngôn cá nhân
Vì sao ngày xưa vua miễn thuế khi bão lụt, còn ngày nay thì không? Phép tính lạnh lùng của quyền lực Lindsey Halligan: 63 Ngày Hỗn Loạn Ở Viện Công Tố Virginia Việt Cộng sẽ tịch thu toàn bộ tiền của Việt kiều gửi trong ngân hàng?
Từ ‘Sổ Sinh Tử’ Đến Những Tấm Bưu Thiếp Tự Do: Lời Kêu Gọi Từ Buổi Tưởng Niệm 50 Năm Quốc Nạn 1975–2025 Paris By Night Lặng Im: Khi Đế Chế Giải Trí Chạm Đáy Khủng Hoảng Địa Ngục Lửa Trên Cao Ốc: Thảm Họa Wang Fuk Court Rúng Động Hồng Kông, ít nhất 146 người chết, khoảng 40 người vẫn còn mất tích
Ván Cờ Hòa Bình Của Trump: Ukraine Giữa Thể Diện Dân Tộc, Bom Đạn Và Lính Đánh Thuê Toàn Cầu Thảm Sát Trong Tiệc Sinh Nhật Ở California: Khi Bữa Tiệc Gia Đình Hóa Chiến Trường Đẫm Máu Vì sao Paris By Night và nghệ sĩ hải ngoại đồng loạt im lặng trước chuyện chống Cộng?
Nghề nail người Việt giữa cơn bão 2025: khi ghế trống nhiều hơn khách Giáng sinh kiểu Mỹ 2025: Rạp phim cháy vé, gấu bông biết nói nhảm và nỗi băn khoăn “có nên cho con tiền lúc mình còn sống?” Bitcoin lao dốc, vàng – bạc lập kỷ lục: cơn “sốc Nhật Bản” đang dọa thổi bay cú rally cuối năm của Phố Wall
Black Friday 2025: Người Mỹ mua nhiều mà được ít – thuế Trump và “K-đồ thị” xé đôi túi tiền Chống tham nhũng làm nghẽn “cỗ máy chiến tranh”: Doanh thu quốc phòng Trung Quốc bất ngờ lao dốc Cựu tiếp viên hàng không và “luật ngầm” 4 triệu – 7 triệu: đường dây mại dâm Tài Nguyên Fortuner II lộ sáng
Quân Lực VNCH – Ai còn nhớ, ai đã quên: TQLC Phúc Yên Nguyễn Xuân Phúc và một “tổn thất” của Khóa 16 Kinh tế Trung Quốc đang tan rã từ bên trong: “phép màu” chỉ là một phim trường khổng lồ Giữa Nước Mỹ Chia Rẽ: Tâm Sự Của Một Người Nhập Cư
Thuế quan “giấu mặt” gõ cửa mùa lễ: Mua hàng ngoại xong… nhận thêm hóa đơn “Đừng gọi tôi Việt kiều”: từ một chữ Kiều đến vết xước trong lòng người xa xứ “Bỏ thuế nhà đất” và cơn bão tranh luận: Mơ ước của chủ nhà, nỗi lo của trường học
Không cuồng Cộng Hòa, không cuồng Dân Chủ: chỉ đau với nước Mỹ hôm nay David Hoàng Nguyễn (26 tuổi) – Hạ sĩ quan Không quân Hoa Kỳ gốc Việt qua đời Ông Phan Văn Giang điều động hàng chục ngàn bộ đội đặc công nhằm lật đổ phe cánh ông Tô Lâm
Thất nghiệp tràn lan tại Thành Hồ, dắt chó tìm việc 3 ngày không thành Việt kiều dởm làm màu và Việt kiều “chân chính”: khác nhau ở cái nhìn, không ở hộ chiếu Ông Trump quyết trục xuất 20 triệu người khỏi Mỹ trong năm tới, liệu có thành công?
Chiến lược an ninh mới của Trump: Hạ giọng với Trung Quốc, đặt cược tất tay vào kinh tế và lá bài Đài Loan Kho ảnh mới từ dinh thự Jeffrey Epstein: Bóng dáng giới quyền lực và cuộc đấu Trump – Quốc hội Mỹ Cây chổi cho Donald Trump
Nước Mỹ Trump đang kéo châu Âu đi đâu? Nền kinh tế chữ K: 79 ngàn tỷ đô bị “ăn cắp” khỏi túi người lao động Mỹ Khi Trump “đại tu” FEMA và tấn công các cơ quan độc lập
Ukraine đánh thẳng vào “cây ATM năng lượng” của Nga, NATO cảnh báo: chiến tranh đã ở ngay trước cửa Tyler Robinson lần đầu trực tiếp xuất hiện trước tòa: Vụ ám sát Charlie Kirk và câu hỏi về thù hận chính trị ở nước Mỹ Chính quyền Trump chính thức mở trang mạng để bán "thẻ vàng định cư"
Ba người Việt bị ICE bắt ở New Orleans: Từ giấc mơ Mỹ đến nguy cơ bị trục xuất Hai anh em sinh đôi trở về Việt Nam tìm mẹ ruột sau 24 năm và người mẹ Mỹ mang trái tim Bồ Tát Cuối năm phố tắt đèn: Cơn sóng trả mặt bằng và tiếng thở dài của tiểu thương
Tin đồn ông Nguyễn Xuân Phúc xin qua Mỹ định cư: Tấm thẻ đảng và cánh cửa di trú Hoa Kỳ Netflix tung đòn 28 USD/cổ phiếu: Trận quyết đấu cuối cùng của ‘chiến tranh streaming’? Cơn sốc 50.000 USD: Mua xe mới ở Mỹ sắp thành xa xỉ phẩm?
Làn sóng hủy show Nhật Bản ở Trung Quốc: Khi chính trị tắt đèn sân khấu Mãn kinh – chương đời bị bỏ quên của một nửa nhân loại Cuộc họp nội các thật hỗn loạn của ông Trump
Miền Trung chết đuối trong hai chữ “đúng quy trình” Nhật Bản thời Takaichi: Khi Tokyo thôi “hiền lành” và trở thành đối trọng cứng rắn với Bắc Kinh Từ lũ dữ miền Trung đến “Công ước Hà Nội”: Khi khế ước xã hội bị xé bỏ
Phú Yên không còn quan tài: Tiếng khóc giữa đại hồng thủy và những chuyến xe chở tình người Mafia công nghệ 4.0: Từ vụ Alice Guo đến cuộc cạnh tranh quyền lực ngầm ở Đông Nam Á Người đàn ông mang trạm sạc đến nối lại tin tức giữa vùng lũ
“Lũ nhân tạo” ở Việt Nam: Khi dòng sông bị bẻ cong vì thủy điện Đêm 19-11 và tiếng kêu giữa lũ dữ: Khi “đúng quy trình” nhấn chìm niềm tin của dân Lời nói dối “người Mỹ không làm việc này” và cái giá của cả một quốc gia
Đức dựng lại “đạo quân mạnh nhất châu Âu”: Tham vọng của Merz và nỗi lo nghĩa vụ quân sự Thích Trí Quang: Từ “vì đạo pháp và dân tộc” đến 44 năm im lặng Khi Bắc Kinh dọa “chặt đầu” bà đầm thép Sanae Takaichi
Trump hô tội “phản loạn, xử tử hình” 6 dân biểu Dân Chủ: chính trường Mỹ trượt sát lằn ranh bạo lực Ukraine giữa gọng kìm: Kế hoạch hòa bình của Trump và bóng ma drone Rubicon trên bầu trời chiến tranh Kinh tế Mỹ “chạy hết ga, nhưng ghế trống”: Nỗi lo suy thoái không việc làm dưới thời Trump
Hai thẩm phán liên bang chặn lệnh Trump “bóp cổ” ngân sách cứu trợ thiên tai để ép bỏ DEI và hỗ trợ di trú Đêm lũ cuốn trôi Camp Mystic: từ bức vẽ ám ảnh của bé Lulu đến 27 sinh mạng nhỏ bị bỏ rơi Từ cái chết Pamela Genini đến bóng tối đè lên phụ nữ Ý dưới thời Giorgia Meloni

 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

iPad World Portal Autoscroll

iPad USA Portal Autoscroll

Phim Bộ Online

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 18:54.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.13632 seconds with 13 queries