Ngày xưa cứ nghĩ lấy được một tấm chồng tốt th́ cả đời chẳng phải lo lắng ǵ. Thế nhưng lấy chồng rồi, nhất là khi có con rồi mới thấm thía được, có đi đâu, có làm ǵ, có sống với ai th́ cũng chẳng một ai tốt với ḿnh bằng cha mẹ ḿnh. Nhớ những ngày tôi ở cữ, sinh con đầu ḷng, mặc dù ở chung với mẹ chồng, mẹ chồng cũng hứa sẽ lo cho đầy đủ thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn gọi bà ngoại sang. Mà cũng may là có bà ngoại ở gần để mà nhờ bà đỡ đần cho ḿnh.
Nửa đêm cháu khóc, chẳng cần nhờ bà ngoại cũng dậy dỗ dành, chăm bẵm cho con gái từng miếng ăn giấc ngủ. Dám đảm bảo rằng chẳng có mấy chị em dám mở miệng ra để nhờ mẹ chồng lấy giúp cái này, cái kia, nhưng với mẹ đẻ ḿnh, chẳng cần nhờ bà cũng làm hộ.
Rồi những ngày nuôi con, chăm con mới cực nhọc. Con ốm, con đau cũng phải gào toáng lên gọi bà ngoại, thấy mà tội bà ngoại lắm nhưng chẳng biết phải làm sao. Muốn đi đâu, làm ǵ cũng chỉ biết gửi con qua nhà bà ngoại. Mẹ chồng có đấy, thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần mở lời ra để nhờ vả lại thấy khó khăn đến nhường ấy.
Con gái lấy chồng rồi, mẹ cũng có hết lo
Cả nhà háo hức mong ngóng đứa trẻ chào đời. Chồng và mẹ chồng chỉ để ư đến sức khỏe của đứa con, đứa cháu, chỉ có mẹ đẻ nghẹn ngào hỏi bác sĩ: "Con tôi có ổn không?". Lấy chồng rồi, ở nhà chồng, chồng có tốt đến mấy mẹ vẫn cứ lo lắng cho con từng ngày.
Chẳng biết con ở nhà chồng có vui không, có hạnh phúc không, mọi người đối xử với con có tốt không, con có phải chịu đựng vất vả, cực nhọc ǵ không? Gọi cho con nhiều th́ lại sợ con khóc, sợ tai tiếng người ta bảo nuông chiều con. Nhưng lo, lo lắm, nỗi lo này chắc chỉ có những người làm mẹ có con gái đi lấy chồng mới có thể hiểu được.
Ngày xưa cứ tưởng rằng con gái lấy chồng là cha mẹ bớt lo v́ đă có người lo thay cho con. Thế nhưng lo nào có hết được, vẫn cứ lo lắng cho con từng ngày, từng giờ, chỉ mong con được sống b́nh an, hạnh phúc là cha mẹ yên ḷng. Rồi lúc có cháu, lại mong con mang cháu về chăm cháu cho con yên tâm làm việc. Cháu bà nội thật đấy nhưng có khi lại c̣n ở với ông bà ngoại nhiều hơn nếu như con gái lấy chồng gần. Lúc ấy, lại chỉ mong lấy chồng gần, ở gần bố mẹ.
Đúng là người xưa nói chẳng có sai bao giờ: Cháu bà nội, nhưng tội bà ngoại. Tội lắm. Nghe mà cứ thấy rưng rưng trong ḷng. Tội ở đây chẳng phải là bà ngoại chăm cháu nhiều hơn bà nội mà chỉ tội rằng người lo lắng nhiều nhất lại là bà ngoại. Lo cho cháu một th́ lo cho mẹ 10. Sống là phải lo, phải có khi thoát hết kiếp người rồi th́ mới thấy bớt lo đi được.
Nhiều lúc lấy chồng, ôm con, nghĩ về mẹ mà cứ thấy ḷng xót xa. Nếu có ước, kiếp sau sinh ra là con trai, lấy vợ ở gần mẹ, chẳng khiến mẹ phải lo lắng, bận tâm nhiều như khi ḿnh là con gái. Nước mắt lăn dài cứ nghĩ đến chứ bà ngoại ơi, tội lắm!
VietBF@sưu tập