Lễ cưới diễn ra trong không khí hân hoan, ai cũng mừng cho Linh v́ cuối cùng cô cũng t́m được bến đỗ hạnh phúc. Nhưng đâu ai ngờ rằng, ngay trong ngày trọng đại ấy, một màn kịch phũ phàng lại diễn ra, biến hôn lễ thành cơn ác mộng mà Linh không bao giờ quên.
Linh – một cô gái hiếu thảo, cả tuổi thanh xuân dành để chăm sóc mẹ già, chẳng mảy may nghĩ đến bản thân. Bạn bè đồng trang lứa váy vóc, son phấn rực rỡ, c̣n Linh vẫn giản dị với quầy hoa quả nhỏ để lo cho mẹ từng bữa ăn. Đến gần 30 tuổi, cô vẫn lẻ bóng, một phần v́ gia cảnh nghèo khó, phần khác v́ không nỡ rời xa mẹ.
Cho đến một ngày, một cơ hội tưởng như "trời ban" đến với Linh. Cô Xuân – bạn cũ của mẹ – gợi ư mai mối cho Linh với Khải, một người đàn ông được ca tụng là hiền lành, chăm chỉ. Những lời đường mật, những món quà xa xỉ như tổ yến, hồng sâm liên tục được mang tới khiến mẹ con Linh không khỏi xiêu ḷng.
Dẫu có chút lo lắng, mẹ Linh vẫn khuyên con gái phải t́m hiểu kỹ, bởi hạnh phúc không thể chỉ nh́n vào bề ngoài. Nhưng Linh tin vào lựa chọn của ḿnh, tin rằng ḿnh có thể thay đổi Khải, một người đàn ông tuy có phần nhu nhược nhưng vẫn đáng để cô gửi gắm cả đời.
Ngày vui của Linh diễn ra suôn sẻ, ai cũng chúc phúc. Mẹ cô rơi nước mắt v́ vui mừng, nhưng cũng thấp thỏm lo lắng cho con gái. Dù khách khứa đă dần ra về, bà vẫn cố nán lại thêm chút nữa để nh́n con hạnh phúc lâu hơn.
Nhưng rồi, khoảnh khắc đáng sợ nhất xảy ra. Ngay khi Linh vừa bước vào pḥng thay váy, chồng và mẹ chồng cô đă lao vào, lạnh lùng ra lệnh: "Tiền mừng đâu? Vàng mẹ em cho đâu? Mau đưa đây để mẹ anh giữ!"
Linh sững người. Cô cố giữ b́nh tĩnh: "Đây là của hồi môn mẹ em trao cho, em sẽ tự giữ."
Nhưng Khải lập tức gằn giọng: "Em đă là con dâu nhà này, tiền bạc phải để mẹ anh quản. Hay là... nhà em nghèo quá nên toàn cho vàng giả?"
Câu nói như nhát dao cứa vào ḷng Linh. Sao người đàn ông dịu dàng mà cô từng yêu lại có thể thốt ra những lời cay độc như vậy?
"Anh nói vậy là xúc phạm mẹ em!" – Linh tức giận phản bác.
Chưa kịp định thần, một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt cô. Má cô rát bỏng. Chưa dừng lại, Khải giáng thêm một cú nữa khiến Linh lảo đảo.
"Cô dám căi chồng à? Ở cái nhà này, mẹ chồng và chồng luôn luôn đúng!" – mẹ chồng cô gào lên.
Tận mắt chứng kiến con gái bị đánh ngay trong ngày cưới, mẹ Linh như hóa điên. Bà lao vào, giữ chặt tay con gái, hét lên giữa căn pḥng lạnh lẽo: "Linh! Cởi váy ra! Về nhà ngay với mẹ!"
"Nhưng mẹ ơi... đám cưới mới..."
"Không có nhưng nhị ǵ hết! Nhà ḿnh nghèo, nhưng mẹ nuôi con không phải để con làm bao cát cho người khác đánh đập! Hôm nay, trong chính lễ cưới mà c̣n bị đối xử như vậy, th́ sau này con sẽ ra sao? Đi ngay, không nói nhiều!"
Không để con gái có cơ hội suy nghĩ thêm, bà nắm chặt tay Linh kéo đi. Cô dâu của đám cưới hôm nay không c̣n là cô gái e ấp trong tà váy trắng mà là một người phụ nữ đau đớn với gương mặt sưng đỏ v́ những cái tát đầu tiên của chồng.
Nhà chồng cố giữ Linh lại, nhưng người mẹ nghèo ấy đă quyết. Bà sẽ không để con gái ḿnh sống trong địa ngục này dù chỉ một ngày nữa.
Linh ôm chặt lấy mẹ, nước mắt lăn dài. Giữa cơn đau thể xác và sự nhục nhă ê chề, cô hiểu rằng ḿnh vừa trốn thoát khỏi một cuộc đời bi kịch ngay từ vạch xuất phát.
VietBF@ sưu tập
|