Cũng là "kẻ bại trận" trong ngày cuối của Đại hội, nhưng cái cách đội chủ nhà SEA Games 26 chiến đấu khiến người hâm mộ của họ không thể trách móc, c̣n U23 VN, chẳng có ǵ ngoài nỗi chán chường...
Tính cả buổi tối 21/11, tôi chỉ c̣n chưa đầy 48 giờ đồng hồ sẽ phải rời Jakarta, kết thúc chuyến hành tŕnh hơn 3 tuần ở thủ đô của xứ Vạn đảo cháy hết ḿnh cùng đại hội TDTT lớn nhất khu vực mà 2 năm mới tổ chức một lần này.
Bằng đó thời gian, thực sự rằng tôi chưa thể hiểu hết cuộc sống tại mảnh đất này, nhưng nói thế không có nghĩa sự háo hức t́m ṭi, khám phá nơi ḿnh sẽ đến và gắn bó một khoảng thời gian chẳng thể gọi quá ngắn như thế là vô ích.
|
Người dân Indo tiếc nuối nhưng họ tự hào về những ǵ các cầu thủ của họ đă thể hiện. Ảnh: Getty
|
Jakarta có những điều khiến tôi ngạc nhiên, chẳng hạn ở mảnh đất mà đạo Hồi được coi là quốc đạo này, thân phận người phụ nữ được xem nhẹ này lại thấy các cô gái, chị trung niên hút thuốc nhiều vô kể.
Hay ở thủ đô đông dân có hạng toàn cầu này, chúng tôi cũng t́m thấy rất nhiều nét giống (đến nỗi phải nhớ nhà) Hà Nội hay TP.HCM, từ những ḍng xe kẹt cứng trên đường, khói bụi, người ăn xin ở những khu công cộng và thậm chí là có những cô gái ăn sương nữa.
Mảnh đất mới, con người mới đó rồi cũng trở thành quen, thành thân thuộc khi bạn hoặc tôi gắn bó cùng mảnh đất ấy dài ngày, cùng hoà vào nhịp thở, và thói quen của nơi ấy.
Bởi thế, khi sắp phải chia tay, một cảm giác bồi hồi, bâng khuâng cứ len lỏi trong ḷng tôi. Đêm 21/11, người dân Indonesia chờ đợi một đêm vui ngất trời, một t́nh yêu bóng đá cuồng nhiệt được tưởng thưởng xứng đáng, cũng là khép lại một kỳ SEA Games hết sức ấn tượng với đội chủ nhà.
Nhưng cái t́nh yêu ngùn ngụt ấy, đă phải dở dang trước bản lĩnh đáng khâm phục, cộng thêm chút may mắn của người Mă. Không khỏi mềm ḷng khi nh́n thấy những giọt nước mắt trên gương mặt CĐV đội chủ nhà. Không khỏi bâng khuâng nh́n ngắm lại bầu trời Jakarta, nơi mà tôi cùng đồng nghiệp sẽ rời xa chỉ trong mấy chục giờ đồng hồ nữa...
Dường như không c̣n ranh giới, chỉ c̣n lại sự đồng cảm và sẻ chia, dù rằng, nỗi xót xa trong mỗi chúng tôi - những PV Việt Nam, có khi c̣n nhiều hơn những ǵ nh́n thấy trước mắt.
|
BĐVN, vinh quang c̣n xa lắm?Ảnh: Gia Khánh
|
So với người Indo, cái dở dang của BĐVN c̣n chạnh ḷng hơn. Ở họ là sự tiếc nuối, c̣n với các CĐV Việt Nam, là nỗi thất vọng, chán chường. Trách cầu thủ cũng có, v́ họ chơi một cách bạc nhược, nhưng bảo nguyên nhân thất bại là do họ, th́ dĩ nhiên là không hẳn.
Thất vọng chứ không buồn rầu hay ủ rũ. Đáng ngại hơn, nhiều người theo dơi U23 VN đá xong, là cảm giác trống rỗng.
Không vô tâm, và chưa hết yêu nhưng cái cách mà U23 Việt Nam bạc nhược ở từng trận đấu, rồi ở thời khắc quan trọng th́ đúng rằng khó có thể buồn được.
Và như đă nói, thất vọng đôi khi không bởi ở kết quả, đội nhà có thể thất bại nhưng bạc nhược th́ không thể. U23 VN có thể trắng tay, nhưng hèn yếu hay có vấn đề trong tư tưởng th́ cũng rất khó để vui.
Câu hỏi, BĐVN bao giờ dũng cảm "lột xác" để có thể chạm tay vào Vàng ở đấu trường SEA Games, vẫn như trêu ngươi ở phía trước...
Duy Linh (từ Jakarta)