Bà có 6 người con th́ 3 chết v́ nghiện, một đi tù, một bị bắt sang Trung Quốc, cô con gái c̣n lại th́ ngớ ngẩn.
"Tôi chỉ mong con chết hết để vào chùa", bà lăo bán nước 83 tuổi ở hồ Thiền Quang (quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) tâm sự. Bà tên là Phạm Thị Đào, năm nay 83 tuổi, nói chuyện đầy trải nghiệm đau đớn: “Đẻ con ra rồi mong chúng chết hết trước khi ḿnh chết th́ đời tôi cũng chả ra ǵ.
Tôi chỉ muốn cuối đời có thể nương tựa cửa phật để gột rửa mọi âm thanh hỗn loạn ḿnh đă phải thấy. Nhưng chúng nó chưa chết, tôi c̣n phải nuôi chúng nó, không thể đưa mấy đứa nghiện và một đứa dở hơi vào chùa”.
Cái ván nhỏ bên cạnh cũng là chỗ ngủ mỗi tối của mẹ con bà Đào.
Đời bà đúng là "tàn" thật. Cuối đời mà vẫn lang thang đầu đường xó chợ với một cô con gái ngớ ngẩn. Những người sống gần bà kể: Có hôm thấy bà lăo lồng lộn đuổi đánh một người đàn ông đứng tuổi đang dắt cô con gái ngớ ngẩn của bà định làm tṛ đồi bại.
Bà kể trong nước mắt: "Từng này tuổi c̣n phải dắt con đi đặt ṿng v́ sợ nhỡ may tôi không trông được con rồi nó đi vác cái bụng to về, tôi lại nuôi thêm một đứa th́ bao giờ trời mới cho tôi chết?".
Bà Đào từng có nhà ở Hà Nội nhưng đă bán từ đầu những năm 80. Bà có một ông chồng nghiện rượu đến mức chết v́ bệnh sơ gan. Ông chồng để lại cho bà 6 đứa con. 4 thằng nghiện th́ 3 đă chết; một c̣n đang đi chịu án 7 năm ở Thái Nguyên.
C̣n hai cô con gái: một cô bị bán sang Trung Quốc, làm vợ của cả một gia đ́nh dân tộc ở Quảng Đông. “Nghe người ta nói, nó đă chết ở Trung Quốc từ năm 1984”, bà lăo nói về người con gái mà bà c̣n không nhớ nổi tuổi. Chỉ c̣n một người con gái sống với bà, bà gọi là con Ngố. Chị Ngố năm nay 38 tuổi. "Năm 34 tuổi, nó đánh nhau với người ta, bị người ta đánh vào đầu nên mới bị thế", bà Đào kể.
Bà Đào phải dẫn chị Ngố đi đặt ṿng v́ lo sợ ḿnh già yếu không trông được con, để bọn xấu làm hại chị.
"Đời tôi cứ suốt ngày lê la ở ngoài đường chỉ để kiếm đủ tiền làm đám ma cho con, cho chồng. Tôi cứ làm được bao nhiêu mấy thằng nghiện lại chia nhau hết", bà Đào nhớ lại. Bà thường nằm ngủ ở vỉa hè, không giường chiếu. Một người đàn ông ở phố Nguyễn Du thấy thế nên đă biếu bà mấy mảnh ván. Hai mẹ con chia nhau để làm chỗ nghỉ ngơi ven hồ.
Quán nước của bà hầu như không có người. Bàn, ghế, xoong, nồi, ấm, chén,… hầu hết bà đều được những người xung quanh khu vực hồ Quang Trung cho, mỗi người một vài thứ. “Tôi giờ không đi đâu được, chỉ c̣n biết bán nước chứ không chạy làm thuê làm mướn hay bán miến, bún như ngày xưa nữa”.
Tối hôm trước Hà Nội mưa to. Dưới cái ô, hai mẹ con bà, một già, một dở, ướt nhẹp. Cũng không hiểu mẹ con bà sinh hoạt kiểu ǵ với điều kiện sống như vậy. "Mấy chục năm tôi không có nhà, sinh hoạt thế nào chả được hả cô", bà nói.
Theo
VnExpress