Tôi đă từng có một gia đ́nh hạnh phúc. Sáu năm trước, tôi kết hôn với một người đàn ông tài giỏi, thành đạt. Anh luôn miệng nói yêu tôi, hứa sẽ chăm sóc tôi đến trọn đời. Nhưng rồi, sau khi tôi sinh con thứ hai, mọi thứ thay đổi.
Chồng tôi bắt đầu chê bai ngoại h́nh của tôi, trách móc tôi xuề x̣a, kém hấp dẫn. Anh buông lời cay nghiệt: "Em ăn ít thôi, nh́n lại ḿnh xem, khác ǵ đống mỡ di động không?" Những lời ấy như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi.
Rồi tôi phát hiện anh có nhân t́nh. Ban đầu, anh c̣n giấu giếm, sau th́ ngang nhiên nhắn tin ngay trên giường của hai vợ chồng. Cô bồ kia chẳng những không e ngại mà c̣n khiêu khích tôi. Cô ta gửi ảnh ân ái của hai người kèm những lời thách thức. C̣n chồng tôi th́ lạnh lùng tuyên bố: "Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà!"
Sáng nay, anh ta không thèm giấu giếm nữa mà ngang nhiên dẫn tiểu tam về nhà! Chồng tôi thẳng tay ném đồ của tôi ra ngoài, định ép mẹ con tôi rời đi. Hai con tôi sợ hăi núp sau lưng mẹ, khóc nức nở. Vậy mà người đàn ông từng thề nguyện bên tôi trọn đời lại chẳng hề xót thương!
Nhưng ngay lúc ấy, mẹ chồng tôi xuất hiện.
Bà nh́n cảnh tượng trước mặt, hiểu ngay mọi chuyện nhưng không trách cứ ai. Bà chỉ nhàn nhă nh́n cô bồ của chồng tôi rồi hỏi một câu tưởng như vô hại: "Cháu muốn làm con dâu của bác chứ?"
Nghe thấy vậy, ả nhân t́nh lập tức sáng mắt, vội vàng chạy đến nắm tay mẹ chồng tôi, nũng nịu: "Dạ có chứ ạ! Cháu rất ngưỡng mộ bác. Được làm con dâu của bác là điều cháu mong ước nhất!"
Mẹ chồng tôi mỉm cười hài ḷng, ra vẻ đă ưng thuận. Cô ả hớn hở hơn, tranh thủ bóp vai, nịnh nọt bà. Nhưng chỉ năm phút sau, mẹ chồng tôi mới thực sự "ra đ̣n".
Bà thong thả nhấp ngụm trà rồi chậm răi nói: "Làm dâu nhà bác dễ lắm. Chỉ cần sinh được con trai nối dơi, lương hàng tháng đưa bác giữ. Sáng 5h đi chợ, thức ăn phải tươi. Nhà bốn tầng, hai ngày lau dọn một lần, không được để hạt bụi nào. Quần áo phải giặt ngay sau khi tắm, phơi trong đêm. Nếu để có mùi hôi, giặt lại ngay..."
Nghe đến đây, ả tiểu tam bỗng sững người, mặt cắt không c̣n giọt máu. Cô ta lắp bắp phản đối: "Bác ơi, cháu về làm vợ chứ có phải giúp việc đâu? Sao không thuê người làm?"
Mẹ chồng tôi khẽ cười, giọng điềm nhiên nhưng đầy châm chọc: "Nhà này làm dâu là thế đấy. Cháu làm được th́ làm, không th́ cút đi."
Lời vừa dứt, ả nhân t́nh vội vàng xách túi chạy thẳng ra cửa! Chồng tôi lao theo níu kéo nhưng cô ta vùng vằng hét lên: "Tưởng làm dâu nhà giàu là sướng, hóa ra là cái ḷ ô-sin!"
Chồng tôi tức giận quay lại trách mẹ làm hỏng mọi chuyện. Nhưng mẹ chồng tôi chỉ lạnh lùng đáp: "Linh làm dâu bao năm nay chưa từng kêu ca. Giờ mới nói qua mà cô ta đă nhảy dựng lên. Con xem ai mới là người xứng đáng làm vợ con?"
Nghe đến đây, chồng tôi câm lặng. Anh lặng lẽ xách đồ của tôi để lại chỗ cũ.
C̣n tôi, nh́n cảnh tượng trước mắt mà không khỏi cay sống mũi. Suốt những năm tháng làm dâu, tôi chưa từng than văn. Và hôm nay, tôi mới hiểu: Sự nhẫn nhịn của tôi đă được hồi đáp.
VietBF@ sưu tập
|