
Ngày xưa, các cụ vẫn thường bảo:
“Gái có công th́ chồng chẳng phụ”
Ấy thế mà, thời nay… gái có cả công, cả dung, cả hạnh… vẫn bị phụ như thường.
Người ta hay ví hôn nhân là chiếc chiếu hoa – ngồi vào rồi mới biết nó có gai hay không.
Nhưng với người phụ nữ, lấy chồng… lại giống như đánh một ván cờ mà cả đời chỉ được đi một nước.
Lúc chưa cưới, cô ấy là một đoá hoa – được tưới tắm bằng yêu thương, nâng niu bằng ánh mắt cha mẹ, được gọi là "con gái cưng", là "bé út", là "niềm tự hào cả nhà".
Lúc về nhà chồng, bỗng thành "vợ người ta", "mẹ tụi nhỏ", "con dâu nhà này" – không c̣n ai gọi tên riêng cô nữa.
"Không ai sống măi trăm năm
Th́ xin hăy nhớ chữ TÂM ở đời
Không ai sống măi muốn đợi
Cái T̀NH cái NGHĨA muốn đời c̣n lưu"
Một người đàn ông, khi cưới vợ, anh không chỉ lấy về một người phụ nữ.
Anh đang gánh lên vai niềm tin của một gia đ́nh, gánh cả tuổi thanh xuân mà cô ấy đă chọn trao trọn cho ḿnh.
Hôn nhân – không phải chỉ là dọn về sống chung một mái nhà.
Mà là hai con người đủ bao dung để không bỏ rơi nhau khi cuộc sống chẳng c̣n mộng mơ như thuở ban đầu.
Phụ nữ trong hôn nhân, không cần chồng quá giàu.
Chỉ cần mỗi khi họ buồn, chồng biết lắng nghe.
Mỗi khi họ mỏi mệt, chồng không trách móc.
Và mỗi khi họ cảm thấy cô đơn – chồng vẫn ở đó, không phải người dưng.
Thế nhưng, xă hội này lại hay đ̣i hỏi phụ nữ phải cam chịu.
Phải hi sinh.
Phải nhẫn nhịn.
Và đôi khi… phải im lặng cho qua.