Là một tiểu thư con nhà giàu có, ngay từ nhỏ tôi đă được bố mẹ chiều chuộng, mỗi khi tôi thích một cái ǵ là bố mẹ tôi t́m mọi cách để mua cho.
Là một tiểu thư con nhà giàu có, ngay từ nhỏ tôi đă được bố mẹ chiều chuộng, mỗi khi tôi thích một cái ǵ là bố mẹ tôi t́m mọi cách để mua cho. Thế là tôi cứ lớn dần lên trong cuộc sống nhung lụa chẳng thiếu một thứ ǵ.
Khi trở thành thiếu nữ lại được trời ban cho nhan sắc cứ mỗi khi tôi xuất hiện ở đâu là mọi ánh mắt đổ dồn về ngắm nh́n không chớp mắt cùng với những lời khen ngợi không ngớt. Biết ḿnh giàu có xinh đẹp nên tôi trở nên kiêu căng ngạo mạn coi thường tất cả những người ḿnh tiếp xúc, bất cứ ai làm tôi khó chịu là tôi chửi mắng hoặc bảo bố cho thôi việc luôn.
Bố làm giám đốc nên dù cho học hành chẳng ra ǵ nhưng tôi vẫn được sắp xếp vào vị trí thủ quỹ của công ty một cách dễ dàng. Mỗi khi ai đ̣i xuất tiền tôi hạch sách đủ điều nhất là những người tôi ghét th́ thôi rồi cứ phải đi lại 3 – 4 lượt tôi mới chịu xuất tiền. Một hôm có anh chàng kế hoạch lầm ĺ nh́n mặt đă thấy ghét chẳng bao giờ thèm nh́n mặt tôi lấy một lần vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay anh ta gặp tôi mới lạ chứ, anh ta đưa cho tôi tờ giấy tạm ứng lương có chữ kư của giám đốc đầy đủ rồi nói:
- Cô hăy cho tôi tạm ứng tiền lương tháng này được không?
- Người đâu mà chưa làm đă đ̣i ứng tiền đă vậy lại c̣n xị cái mặt ra nh́n mà ghét.
- Giám đốc đă kư rồi sao cô nói nhiều vậy?
- Dù giám đốc kư mà tôi không xuất tiền th́ anh làm ǵ được nào.
Ôi giời tôi đụng đúng vào tổ kiến lửa, anh ta vo vún tờ giấy ứng tiền rồi ném vào mặt tôi mà chửi:
- Dạng con gái như cô chỉ được cái đẹp bên ngoài chứ bên trong thối hoắc, người đâu vừa kiêu căng ngạo mạn, không có t́nh người, ích kỷ, ngữ cô chỉ nên đứng ở ngoài đường mà kiếm tiền thôi chứ ngồi đây chỉ làm khổ người khác thôi.
Chửi tôi một tua rồi anh ta biến biệt tích, thật may không có nghe thấy không tôi không biết trốn vào đâu trước những lời sỉ nhục của anh ta. Tối hôm ấy tôi không tài nào ngủ được sáng hôm sau đang ngồi ăn cơm tôi muốn yêu cầu bố cho tên đó nghỉ việc luôn ai ngờ chưa kịp nói bố tôi đă phiền ḷng:
- Thằng Tuấn làm việc tốt lắm nó xin nghỉ dài ngày kiếm ai mà thế chân nó được đây?
- Làm sao nó nghỉ vậy bố?
- Tuấn hơn con 5 tuổi đấy sao lại gọi là nó, mẹ nó bị ốm nặng trong bệnh viện, hôm qua con xuất tiền cho nó tạm ứng chưa vậy?
Tôi ấp úng nhưng cũng kịp trả lời “rồi ạ” nếu không bố tôi mà biết chuyện th́ chết mới ông. Ngay hôm đó tôi cũng ḍ đến được bệnh viện nơi mẹ anh ấy đang nằm điều trị bệnh. Ở đó tôi không chỉ có Tuấn và c̣n có một cô gái nh́n rất thô chẳng có ǵ gọi là đẹp cả. Tôi đưa số tiền mà Tuấn đă tạm ứng hôm qua nhưng anh từ chối một cách dứt khoát:
- Đă có người lo rồi cô không cần thể hiện sự tử tế nữa, cô về đi nơi đây không phải dành cho cô lui tới.
Sự xúc phạm của anh khiến ḷng tự ái của tôi dâng cao. Tôi vơ luôn số tiền đó cho vào túi rồi bỏ về trong sự bực tức. Nhiều ngày sau đó trong đầu tôi mong gặp lại Tuấn từng ngày để làm điều ǵ đó cho đỡ áy náy trong ḷng. Mà càng nghĩ nhiều về Tuấn tôi càng thấy nhớ anh, bởi Tuấn không giống như những thằng con trai khác chỉ có tâng bốc soi mói vào sự giàu sang của tôi c̣n ở Tuấn là sự bất cần thẳng thắn và chính trực.
Thật may Tuấn đă đi làm. Vừa nh́n thấy anh tự nhiên tim tôi đập th́nh thịch muốn được đến chào anh một câu nhưng sự sĩ diện kiêu căng khiến tôi chùn bước trong khi mọi người th́ vây quanh anh hỏi han như thần tượng khiến tôi phát ghen. Rồi anh cũng đi qua trước mặt tôi, tôi th́ cười tít mắt chào anh c̣n anh th́ cúi mặt xuống chẳng thèm nh́n lấy một lần khiến tôi càng cay cú nhưng chẳng thể làm ǵ được.
Sự thờ ơ hững hờ của anh càng khiến trái tim tôi thổn thức thèm muốn có được anh hơn, sau nhiều ngày ḱm nén t́nh cảm trong ḷng tôi hẹn anh đi xem phim buổi tối nhưng anh từ chối thẳng thừng:
- Xem phim dành cho những người nhiều tiền chứ nhà tôi nghèo làm ǵ có tiền mà bao cho người đẹp.
- Em mua vé rồi mà.
Không thèm trả lời tôi anh ta đi về thẳng chẳng thèm để ư đến tâm trạng đang hậm hực của tôi. Đúng là từ trước đến nay chưa bao giờ tôi phải quỵ lụy trước bất kỳ ai vậy mà tôi lại phải chịu nhún trước người ḿnh yêu. Mặc cho anh ta ghét bỏ, tôi vẫn t́m mọi cách để chiếm bằng được trái tim của anh. Biết mẹ anh ốm liệt giường nên tôi thường xuyên mang quà cáp đến biếu bà, rồi nán nại xúc cho bà từng miếng cơm ngụm nước, đi chợ nấu cơm cho cả nhà, thậm chí tôi quét dọn cả nhà giúp anh nữa. Những công việc mà cả đời tôi chưa bao giờ mó tay đến nhưng v́ t́nh yêu tôi sẵn sàng làm tất cả.
Tưởng sẽ được anh quan tâm nào ngờ anh và cô gái tôi gặp trong bệnh viện đang cười nói tíu tít bên ngoài có lẽ họ vừa đi ra ngoài về. Thấy sự có mặt của tôi anh ra sức đuổi tôi về nhưng mẹ anh ngăn lại:
- Con muốn mẹ chết sớm đâu mà đuổi ân nhân của mẹ đi vậy?
- Ân nhân ǵ chứ, chỉ v́ cô ta mà xuưt nữa mẹ bị chết oan đấy. May có tiền của Hân người yêu con đưa tới không mẹ chẳng thể ngồi đây mà nói chuyện được đâu. Cô về đi.
Mặc cho anh ta đuổi, tôi vẫn ĺ mặt ra để xem có tôi th́ cô gái kia dám làm ǵ. Mâm cơm tôi vất vả làm suốt cả buổi để anh và cô gái kia ngồi ăn ngon lành. Cả buổi tôi như người thừa trong mâm cơm 3 người, chẳng ai nói chuyện với tôi thậm chí những vết nhọ trên mặt tôi anh cũng chẳng thèm chùi cho tôi cứ để tôi vác mặt bẩn đến khi soi gương tôi mới thấy sự xấu xí của ḿnh. Cay cú nhưng tôi đành phải nín nhịn để chiếm được t́nh yêu của anh.
Ăn xong tôi và Hân cùng đi rửa bát, tôi dằn mặt với Hân:
- Người vừa xấu xí lại chỉ là một cô gái bán hàng rong mà dám dành anh ấy với tôi sao, thật nực cười.
- Tôi thấy thật thương hại cho tiểu thư như cô phải nấu cơm cho những người nghèo khổ bọn tôi ăn.
Bị xúc phạm tôi tức lắm liền lấy chân đá vào chân cô ta cái để cảnh cáo, ai ngờ mới động nhẹ vào cái cô ta đă ngă lăn ra nền nhà rồi kêu gào thảm thiết.
Tôi sợ đầu cô ấy bị sao nên rối rít xin lỗi đỡ cô ta dậy nhưng đúng lúc đó anh xuất hiện cô ta ôm đầu rồi khóc:
- Anh đừng trách cô ấy việc lỡ tay đẩy em bị ngă.
- Cô định giết người yêu tôi à. Hăy cút về cho tôi nhờ, ngôi nhà này không có chỗ cho cô thể hiện ḷng tốt giả tạo đâu, cút mau.
Lúc này th́ mẹ anh cũng chẳng thể bảo vệ được tôi, tôi ấm ức chẳng thể thanh minh được với ai khi sự việc xảy ra chỉ có hai đứa tôi và anh luôn có ấn tượng xấu về tôi. Ức quá vội ôm chiếc túi lên xe để rời nhanh chỗ đáng ghét đó.
Cuối cùng tôi đă phải chịu đầu hàng trước người phụ nữ xấu xí, để tuột mất anh tôi đau lắm nhưng tôi chẳng c̣n mặt mũi nào dám nh́n mặt người đàn ông không có chút t́nh cảm nào cho ḿnh.
VietBF@ sưu tập
|