
“Ḿn mịt mây bay khói tỏa
Em ngồi trông anh mấy dạ t́nh sầu
Anh ơi ! Anh có vợ rồi
Lấy tay che mặt đừng nḥm ngó em...”
(Ca dao Nam bộ)
Nghĩa địa tiết Vu Lan, đằng đông những đám mây đen nặng trĩu che khuất ánh dương báo hiệu một cơn mưa lớn. Mới sáng tinh mơ bầu trời đă oi bức âm u, xám xịt. Trên thinh không đôi ba con diều hâu lượn lờ, chậm răi xoải cánh, chăm chú săn mồi. Những ngôi mộ lè tè cũ kỹ mốc thếch đan xen bên những ngôi mộ mới, ốp đá bóng loáng vuông đét uy nghi .Tro tàn mạng nhện bụi bẩn giăng đầy những bát hương to nhỏ. Cây gạo cổ thụ sừng sững ở mé tây nghĩa địa vươn những cành to nguều ngoào lên nền trời như cánh tay con khủng long thời tiền sử càng khiến nghĩa địa trở lên u tịch và ảm đạm.
Thấp thoáng một bóng người đàn bà mảnh dẻ mặc bộ đồ đen len lỏi trong nghĩa địa. Chị đội chiếc nón thắt quai tím. Khuôn mặt xanh xao c̣n vương lại nét xuân sắc, đôi mắt nhung u uẩn. Mái tóc lơ thơ ngắn củn. Một tay ôm bó hoa hồng đỏ thắm, vừa xách theo can nước.Tay kia lỉnh kỉnh mấy túi nặng đồ cúng. Con chó đen tuyền lông cùn giống Phú Quốc đi trước dẫn đường. Vào đến tận sâu trong nghĩa địa, chú chó dừng lại trước một ngôi mộ ốp gạch hồng nhạt.Nó đặt hai chân lên thành mộ quay lại nh́n chủ vẫy đuôi tíu tít, đôi mắt sáng long lanh. Thiếu phụ đến gần để túi đồ lên cạnh mộ, đưa tay xoa nhẹ đầu con chó. Đôi mắt đen ầng ậc nước. Thiếu phụ đổ nước ra rồi dùng khăn sạch lau chùi cẩn thận từng li từng tí trên ngôi mộ.
Xong xuôi chị bắt đầu bày cẩn thận từng món đồ lên cúng. Chị run run thắp một bó hương to cắm vào bên trong và ngoài mộ, cắm cả các mộ bên cạnh . Chị lầm rầm khấn vái, tâm sự với người đă khuất.
- Anh yêu dấu! Thế là âm dương cách biệt đă bảy năm. Bảy năm bất luận mưa nắng, bận bịu cỡ nào em vẫn đến viếng mộ anh một năm ba lần: Chạp mộ, thanh minh, và ngày giỗ anh cùng con Mực, kỷ vật anh tặng em.
Một ngày cũng nên nghĩa huống chi em với anh đă mặn nồng với nhau 5 năm ṛng. Vậy mà hôm nay ngày giỗ anh, các con gái anh đă xuất giá lập nghiệp phương xa hay tại cô vít không về được. Chị nhà th́ đă xuống tóc xuất gia ở một thiền viện nào đó xa tít tắp trong Lâm Đồng như ước nguyện. Ngày giỗ anh phần mộ không hương khói lạnh lẽo tro tàn bụi bặm .Em nh́n mà đau ḷng quá. Thế nào là t́nh yêu? Nghĩa phu thê? T́nh phụ tử? Một đứa "tiểu tam" như em có quyền lên án chăng? Chỉ biết đó là số mệnh không thể cưỡng lại được.
Anh kính yêu! Nếu như ngày ấy anh không lấy hàng chỗ em th́ ḿnh không có nhân duyên đến ngày hôm nay. Em một cô gái quá lứa nhỡ th́ với căn bệnh K vú. Phải cắt bỏ một bên ngực. Mặc cảm bệnh tật tự ti em đă chọn cách sống độc thân cả đời. Anh người đàn ông ngũ tuần cao to, hơn em tới 17 tuổi, đẹp trai, phong độ bỗng dưng phải sống bên cạnh một người vợ mộ đạo quá mức. Ngày đêm ăn chay niệm Phật thường xuyên đi lễ chùa, cầu kinh, trợ niệm quên cả vai tṛ người vợ trong gia đ́nh. Chị chay tịnh đến mức c̣n không cho anh ngủ chung, gạt anh ra ngoài cuộc sống vợ chồng. To nhỏ cùng các con khuyên nhủ nhưng bất thành anh càng ngày càng bị đẩy xa khỏi vợ. Nhà như là một quán trọ.
Khi t́nh cờ anh đến nhập hàng ở cửa hàng em. Gặp em, biết hoàn cảnh của em anh rất thương, hay đến mua hàng ủng hộ và giúp đỡ em những việc không tên trong căn nhà nhỏ thiếu bàn tay của người đàn ông. Việc ǵ phải đến cũng sẽ đến. Biết anh có gia đ́nh, mặc cảm tự ti bệnh tật,em trốn chạy. Tránh anh măi cũng không được. Mưa dần thấm đất em thuận theo lẽ tự nhiên. Người đời vẫn ném đá "tiểu tam" chửi rủa lên án "con giáp thứ 13" nhưng họ có ở trong hoàn cảnh của em đâu mà biết. Ở trong chăn mới biết chăn có rận, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
"Củi mục bà để trong rương.
Hễ ai động đến trầm hương của bà".
Biết thân phận ḿnh, biết người, biết ta, em lặng lẽ đi cạnh đời anh, cam chịu sống trong bóng tối. Chấp nhận kiếp người vợ hờ. Không đ̣i hỏi anh phải cung phụng tiền bạc, không làm khó anh, không ghen ngược, phá vỡ gia đ́nh anh.
Anh cũng rất khổ tâm v́ anh không thể bỏ vợ con nên toàn phải đóng hai vai cùng một lúc. Mỗi quan hệ ngoài luồng của em và anh tồn tại được 5 năm ṛng mà chị và các con không hề hay biết. Em vẫn khuyên nhủ anh phải quan tâm đến gia đ́nh hơn nữa th́ em mới đỡ mặc cảm tội lỗi.
Cho đến một ngày trời đất run rủi, cầm chiếc que thử thai hai vạch lên em không tin vào mắt ḿnh. Ông trời đang thử thách em đây. Giữ lại hay không giữ lại? Những đợt thuốc hóa chất, mối nguy hiểm tiềm ẩn của cả hai mẹ con, danh phận và sự đàm tiếu của người đời. Em làm sao trụ nổi? Em cũng rất muốn có con như những người đàn bà khác. Một đứa con để sau này nương tựa tuổi già, anh cũng rất muốn có một thêm một đứa con trai nối dơi. Nhưng v́ b́nh yên của đại cục, em phải cho đi giọt máu của chúng ḿnh.Anh tôn trọng mọi quyết định của em.
Lần thứ hai em lại phải nằm trên chiếc bàn tiểu phẫu. Cơn đau cắt da cắt thịt bên dưới hạ thân khi những xi lanh máu được rút ra không đau bằng nỗi đau trong tim em. Khi anh d́u em ra xe, nh́n những tàn thuốc lá mới hút nửa điếu vứt la liệt dưới đất. Đôi mắt anh nh́n em câm lặng với bao thống khổ, chua xót, yêu thương. Tay anh bóp chặt tay em.Em biết em không nh́n nhầm người.
Ông trời sao nỡ tàn nhẫn với em hay là quả báo em cũng không biết nữa. Yêu một người là có tội sao? Mười lăm ngày không thấy anh liên lạc, em lo lắng nhắn tin cho anh th́ con gái anh trả lời là anh đă bị đột quỵ và sau đó là phát hiện ra anh bị K dạ dày giai đoạn cuối. Tay chân em run lẩy bẩy, sống lưng lạnh toát. Có nỗi khổ tâm nào bằng khi người ḿnh thương bị trọng bệnh mà không thể ở bên cạnh nâng giấc, chăm chút động viên an ủi. Ruột gan nóng như lửa đốt, em phải rủ chị và em gái đi cùng . Đóng vai là khách hàng của anh t́m nhà đến thăm anh ba lần. Suốt đời em không quên được h́nh ảnh anh nằm trên giường bệnh hôm cuối ấy. Da bọc xương, khô đét chỉ có ánh mắt vẫn thế nh́n em âu yếm chan chứa nỗi niềm. Lúc ra về em bắt chặt tay anh, bàn tay lạnh lẽo nhỏ thó không c̣n chút sinh khí. Đớn đau khi biết đó là lần chia phôi cuối cùng.Từ hôm đó em sống cũng như chết. Mỗi tối trước khi đi ngủ em lại lặng lẽ thắp nến, cầu nguyện mong phép màu nhiệm sẽ đến với anh. Trời đă không bắt em đi trước anh sao nỡ để em bị chịu cực h́nh thế này cơ chứ.
Em lại nhớ như in buổi chiều hôm đó. Em đang lau nhà. B́nh thường em ít mở ti vi lắm, sao hôm đó trời xui đất khiến ǵ mà em lại mở ti vi. Ḍng chữ cáo phó hiện lên.Thế là hết , nơi bom đạn chiến trường không động đến lông chân anh vậy mà anh lại ra đi khi chưa kịp về hưu .
Anh đă không chống chọi được, bỏ em bơ vơ trên cơi đời này.Suốt đêm hôm ấy nước mắt em tuôn ướt gối, chỉ mong trời nhanh sáng để đến sớm với anh. Em mặc chiếc áo trắng là cái áo anh mua tặng em dịp sinh nhật 35 tuổi. Đeo kính đen che kín đôi mắt sưng húp ḥa vào ḍng người tiễn đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng.
Chị và hai con gái của anh tổ chức đám ma cho anh rất chu toàn trang trọng. Em lạc loài giữa đám đông. Đến cái phong b́ em cũng ngơ ngẩn không biết viết sao. Em chỉ ghi vẻn vẹn ḍng chữ in hoa : VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC ANH.Nhưng em tin rằng khi bóc phong b́ chắc chắn chị sẽ ngầm hiểu. Không hiểu linh cảm hay giác quan thứ sáu của người đàn bà mà giữa một rừng người nhà đợi thiêu. Chị không gọi ai. Chị đến bên em khẽ khàng nói :
- Em đi với chị sang bên chùa ngồi cầu kinh cho anh ấy.
Em lẳng lặng đi theo chị như một cái bóng. Chị ngồi trên, em ngồi dưới, hai chị em lặng lẽ cầu nguyện. Lúc ấy linh hồn anh ở trên cao chắc cũng mănnguyện.Em biết người hướng Phật thường từ bi hỉ xả.
Khi đưa tro cốt của anh về, em vẫn kiên tŕ bám theo xe để biết nơi hạ huyệt của anh mà sau này c̣n đến hương khói. Trên chiếc xe tang chật chội, dưới cái nắng tháng bảy như thiêu như đốt đậm đặc mùi người, mùi khói hương nghi ngút. Em ngồi khép nép chịu trận vào một góc. Mặt chai lỳ không cảm xúc trước những cái nh́n ḍ xét, nghi hoặc của người nhà anh.
Em lặng lẽ đi t́m nước tưới vào những hộp xốp cắm hoa tang cho anh để chúng măi tươi cho anh đỡ tủi .
Chiếc tiểu sành hạ xuống. Tiếng la khóc tiếng hờ chồng, hờ bố rền rĩ ai oán vang lên. Đầu óc em ong ong quay cuồng, em cố đi ṿng quanh huyệt bỏ những nắm đất vàng tươi xuống, tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Con gái út anh mũm mĩm, mặt giống anh như tạc khoác áo xô trắng lượt thượt đôi mắt mọng đỏ nh́n em dè dặt hỏi :
- Xong việc cô có về nhà cháu không ạ?
Em lắc đầu cười méo mó. Em lặng lẽ rời khỏi nghĩa địa, cái nắng gay gắt làm em choáng váng xây xẩm.Miệng khô khát, em phải ngồi dưới một gốc cây to để b́nh tâm lại rồi lê lết về nhà. Em ốm suốt, suy sụp một năm ṛng. May em có bố mẹ anh chị em bên cạnh vực em dậy. Mọi người luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư của em v́ biết đời em khổ quá nhiều.
Sau khi anh mất, sáu tháng sau ngân hàng gọi cho em, báo tin em có một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 200 triệu đến hạn. Em không tin vào tai ḿnh. Ngân hàng họ giải thích anh đă làm sổ tiết kiệm đứng tên em ở thời điểm anh biết ḿnh bị K dạ dày. Suốt đời này em đă nợ anh một chữ THƯƠNG.
Vậy là đă bảy năm. Như một giấc ngủ trưa. Anh ở dưới đấy thế nào ? Có vui không? Em biết chị đă đưa anh vào chùa và đặt pháp danh cho anh. Nhưng em vẫn cúng mặn cho anh. Xôi gà, rượu thịt, chè thuốc. Những món anh vẫn thích. Trần sao âm vậy.
Anh biết không? Tiết Vu Lan em vẫn mua quần áo bánh sữa gửi cho con chúng ta đấy, cả cho anh nữa. Em vẫn vái vọng về nơi anh, khấn khứa mời anh về dự bữa cơm nhạt với em.
Cho đến tận bây giờ điều em ân hận nhất là vẫn không có một tấm ảnh nào chụp chung với anh để giữ lại làm kỷ niệm. H́nh như ông trời đang trừng phạt em, không cho em được sống thanh thản hạnh phúc đến hết đời v́ đă đi trộm chồng của người khác. Anh hăy đợi ngày em về đất lạnh với anh nhé. Ngày ấy sẽ không xa đâu, em không được ở cạnh anh chung một lăng mộ như Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài nhưng em sẽ măi đi theo anh, như cánh bướm vàng đang rập rờn bên mộ chí kia anh nhé !
Có tiếng loạt xoạt, loạt xoạt, con chó đen nhảy vào trong bụi cây săn lùng mấy con thằn lằn. Người đàn bà giật ḿnh.Chị rót thêm rượu vào các chén, thắp thêm một tuần hương mới.
Mây đen ùn ùn kéo tới, bầu trời bỗng tối sầm lại. Gió lạnh thổi phần phật. Thiếu phụ vội vàng bỏ quần áo giày mũ tiền vàng xuống đốt, vừa đốt vừa sụt sùi, nước mắt tuôn rơi lă chă trên g̣ má xanh sạm. Vừa khéo đốt xong thu dọn đồ lễ th́ những hạt mưa giáo đầu bắt đầu rơi xuống lộp độp,lộp độp.Người đàn bà đưa bàn tay gày guộc, gân xanh nổi lên chằng chịt vuốt ve tấm bia mộ lần cuối. Làn môi nhợt nhạt cúi xuống hôn lên phiến đá hồng lạnh lẽo rồi vội vă ra về.
Sấm chớp rền vang, mưa như roi quất ràn rạt trên mộ . Những cánh hoa hồng rụng xuống tơi tả .Nước chảy róc rách cuốn những cánh hoa đỏ như máu và những tro tàn đen xám ở chân mộ chí trôi tuột vào ḷng đất.
Xa xa bóng thiếu phụ và con chó lướt thướt dần khuất trong màn mưa trắng trời.
VietBF@sưu tập