
Năm ấy tôi đang học lớp bốn. Cô giáo Hường dạy lớp tôi. Hôm ấy sao muộn lắm rồi, trống vào lớp rồi, mà măi cô giáo chưa đến lớp dạy. Phải chậm mất nửa tiếng sau,thầy Hiệu Trưởng mới cử thầy khác đến dạy thay cô Hường.
Thầy bước chân vào lớp. Bạn lớp trưởng hô: -” Nghiêm!”cả lớp đứng lên chào thầy.
Thầy gật đầu chào. Thầy bảo:” Các em ngồi xuống! Hôm nay, cô Hường bị ốm, Thầy đến dạy các em thay cô Hường vài buổi.
Cả lớp tôi ngồi nghiêm chỉnh học bài. Nhưng trong tâm đứa nào cũng nghĩ nhớ cô Hường lắm. V́ cô giáo rất hiền lành và quư mến học sinh. Chúng tôi bảo nhau chiều hôm ấy, tập trung đứa nào có đi thăm cô giáo th́ đến nhà tôi rồi đi thăm cô .
Chúng tôi góp mỗi đứa mấy hào mua một đôi bánh chưng to. Rồi đến nhà thăm cô.
Ôi, cô bị sưng vù mặt mũi và tím bầm nhiều chỗ. Không phải v́ cô ốm. Mà do chồng cô phũ phàng ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ cô. Cô bị đau và thâm tím mặt mũi thể này , bảo sao cô không thể đến trường được.
Cô nhận đôi bánh chưng, cảm ơn các em đă quan tâm và đến thăm cô. Cô nói dối là: “cô bị ngă va vào cάпh cửa gỗ. Nên bị thâm tím mặt vào. Mấy hôm nữa cô khỏi đau rồi sẽ đến lớp với các em”!
Dù cô nói thế, nhưng hàng xóm họ biết hết.
Đầu đuôi sự thật về cuộc sống của cô rồi.
Chồng cô cũng đi bộ về phục viên. Chú Bạch – Chồng cô Hường, cũng đẹp trai, hát hay. Chú thường đóng các vai chính và vai các anh bộ đội. Chú tham gia trong đội chèo của xă.
Hồi ấy bộ đội và giáo viên là những cặp đôi lư tưởng. Cô chú được hai gáι một trai út. C̣n nhỏ tuổi hơn bọn tôi.
Giờ chú ở nhà vẫn cày cấy ruộng nương của hợp tác xă chia cho. Chú Bạch mở quán sửa chữa bơm vá xe đạp để có thêm thu nhập.
Hai vợ chồng cô chú sống hạnh phúc. Ḥa thuận thương yêu nhau, không có điều tiếng ǵ.
Bỗng một hôm. Cô giáo Hường gặp cô Mùi đi bộ đội về phục viên. Trước kia lúc c̣n thanh niên, hai cô là bạn thân. Cùng sinh hoạt chi đoàn thanh niên. Cô Mùi có sức khỏe nên đă xin đi thanh niên xung phong. C̣n cô Hường gầy và nhỏ không đủ kg , nên cô ở nhà và tiếp tục học hành. Cô tốt nghiệp sư phạm loại khá. Cô đă ra trường và dạy cấp1 . Bây giờ cô dạy lớp bốn chúng tôi. Cô Hường là người ʇ⚡︎ử tế đạo đức, ở làng xóm ai cũng quư mến. C̣n ở trường: bạn bè đồng nghiệp và học sinh cũng mến, kính trọng cô.
Hai người bạn lâu năm gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng. Cô Hường mời cô Mùi đến nhà ḿnh chơi ăn cơm. T́nh bạn ôn lại những kỷ niệm xưa, càng thêm gắn bó.
Nhà cô Mùi có 4 chị em. Cô là lớn nhất. Dưới cô là em gáι пgàпҺ kế toán đă lấy chồng ʇ⚡︎ử tế. C̣n hai em thằng em trai . Nhưng ngổ ngáo và ghê gớm.Thầy Bu cô mất hết rồi.
Nên ngày nào cô cũng đến nhà cô Hường và nấu ăn ở đấy. Những ngày cuối tuần cô Mùi ở đấy cả ngày. Cô Hường quư và thương bạn có một ḿnh buồn nên bảo cô Mùi:
-Mày có một ḿnh buồn, xuống đây ở hẳn với tao. Nhà cũng rộng có chỗ ngủ. Tao phải đi dạy. Mày cứ ở nhà, đến bữa nấu cơm rồi ăn ở đây cho vui. Đỡ phải dở đi dở về. Bao giờ có người yêu rồi lấy chồng hăy liệu.
Thế rồi cô Mùi thu xếp đến nhà cô Hường ở.
Hàng ngày các cháu đi học. Cô Hường đi dạy.
Cô Mùi ở nhà và chồng cô Hường sửa xe ở nhà. Cô Mùi cứ sán gần đến tṛ chuyện cùng và xem chú ấy sửa xe vá xe.
Thấy chồng bạn đẹp trai ʇ⚡︎ử tế lại chăm làm, cô Mùi phải ḷng. Rồi so sánh, ghen tị với bạn. Cô nghĩ :
“Ḿnh xinh xắn, phổng phao thế này. Mà cái Hường gầy g̣, đét đẹt. Răng th́ khấp khểnh “chín, sáu, ba, không”.
Giá mà anh ấy với ḿnh th́ mới đẹp đôi(!)
Rồi từ đó, cô cứ ghen ngầm với bạn. Cô cứ sán gần vào chú ấy. Những cái liếc mắt, những cử chỉ thân thiện và va chạm vào chú. Rồi cô phải ḷng chú ấy ngày càng mạnh. Những lúc cô Hường đi dạy về th́ cô Mùi lại giữ vẻ rất nghiêm chỉnh.
Các cụ có câu: ” Mưa dầm lâu cũng thấm đất!” Những cử chỉ thân thiện và đụŃĞ ČĤạM VàŐ ĎÁ ϮhịϮ đă làm chú rung động, xao xuyến. Cô Mùi đang sung sức, lại đi bộ đội sống tập thể va chạm nhiều nên cũng bạo dạn. Chứ không e dè giữ kẽ khiêm nhường như cô giáo Hường. Vả lại, cô đi dạy học. Tối về lại lo bài vở. Và dạy học thêm kèm cặp cho các con. Nên cũng ít thời gian gần gũi bên chồng. Cô gầy g̣ mảnh khảnh. Nên rất mệt và buồn ngủ.
Các cụ có câu: ” Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!” Rồi việc ǵ phải đến sẽ đến. Những khi cô lên trường dạy và các con đi học vắng nhà. Chồng và cô bạn Mùi ở nhà đă quαп Һệ t́nh cảm với nhau.
Cô Hường vẫn không hay biết ǵ cả.
Rồi dần dần, những người đến vá xe, sửa xe. Những người hàng xóm họ thấy khác lạ. Họ nghi ngờ mối quαп Һệ giữa chú Bạch và cô Mùi. Nhiều người đă nhắc nhở cô Hường nên cẩn thận. Cô Hường giật ḿnh nhận thấy lâu nay t́nh cảm vợ chồng thờ ơ, ít gần gũi. Anh ấy có vẻ lạnh nhạt với ḿnh thật, chứ không được như trước.
Cô Hường nghĩ ra một cách. Cô bảo:
Cuối tuần này em có việc dẫn các con sang huyện làm bài thi chọn học sinh giỏi văn. Từ thứ 6 và thứ 7. Chủ nhật mới về.
Chồng và bạn thân mừng như mở cờ trong bụng.
Cô đưa ba đứa con về nhà mẹ đẻ ở thôn dưới ngủ nhờ. Đêm cô lẻn về nhà. Ngày ấy năm (1974) nhà cửa vẫn xềnh xoàng. Không khóa kỹ và chắc chắn như thời nay.
Cô đẩy cửa vào nhà. Bắt gặp quả tang bạn thân và chồng ḿnh quαп Һệ ngủ cùng tгêภ chính giường của cô.
Cô bàng hoàng chua xót. Nhưng cô nuốt nước mắt vào trong. Cô là giáo viên nên cô ư thức được. Cô ḱm nén được, cô nói chuyện ʇ⚡︎ử tế với cô Mùi .
VietBF@sưu tập