
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ ven núi, có anh thợ mộc tên Tân. Anh nổi tiếng khéo tay, nhưng cũng… nổi tiếng keo kiệt và hay lừa khách. Anh thường tráo gỗ xấu, lấy tiền cao mà giao hàng dở.
Một hôm, Tân nhận đóng một chiếc giường cho bà cụ nghèo tên Dung. Bà cụ dốc hết số tiền ít ỏi để trả anh, mong có chỗ nằm cho đỡ đau lưng. Nhưng Tân nghĩ:
“Bà già này nghèo, chắc cũng chẳng biết phân biệt gỗ tốt xấu. Tiếc gì cho bà gỗ tốt.”
Thế là anh dùng toàn gỗ mục. Bà cụ nhận giường, cảm ơn rối rít.
Mấy năm sau, Tân bị bệnh nặng, số tiền chữa bệnh vượt xa sức anh lo. Bạn bè dần xa lánh, không ai giúp. Một hôm, có người gõ cửa nhà Tân. Thì ra là bà cụ Dung, tóc bạc trắng, tay cầm bịch thuốc:
“Ngày xưa con giúp bà có chiếc giường, giờ bà giúp lại. Đây là thuốc của cháu bà ở thành phố gửi về. Bà muốn con khỏe mạnh.”
Tân bàng hoàng, bật khóc. Anh tự thú chuyện năm xưa, nói bà hãy mang thuốc về. Nhưng bà chỉ cười hiền:
“Con lấy gỗ mục làm giường, nhưng bà vẫn ngủ ngon. Vì bà hiểu: ai cũng có lúc sai lầm. Bà giúp con không phải vì món giường đó, mà vì tình người.”
Tân khỏi bệnh. Từ đó, anh trở thành thợ mộc lương thiện, làm đâu chắc đó, chẳng còn dám lừa ai. Bởi anh hiểu:
“Trên đời, gieo gì thì gặt nấy. Nhưng nhân quả cũng có khi rất từ bi – cho ta cơ hội làm lại.”
VietBF@ sưu tập