Hắn về hưu...
Ngày còn làm việc, hắn tuyệt đối không có tham vọng chính trị, quyền lực, tiền tài. Không bon chen, giành giật, đạp trên lưng nhau mà sống...Hắn vẫn giữ nguyên cái bản chất người lính, thẳng thắn, bộc trực, ngang tàng và...cứng đầu. Ấy thế mà nhiều lúc hắn vẫn không được yên, muốn nổi điên bởi văn hoá giao tiếp ngu như lợn của những kẻ trẻ ranh chuyên mua quyền bán chức để leo lên làm sếp...
Một lần ngồi cafe buổi sáng ngay cổng cơ quan, một thằng lính từ Campuchia về, làm cùng cơ quan với hắn chọc giận hắn:
- Con chó chạy ngang đường, sếp bảo đó là...con mèo. Vậy mà mày cứ cãi đó là con chó là mày...chết mẹ mày?...
Hắn nghe, bực mình, văng thẳng cẳng:
- Cái...con c tao...
Những ngày còn làm việc thì hắn mong tới cái ngày được nghỉ, được nghỉ rồi thì hắn tâm sự thật với bạn bè: Buồn thật, ảnh hưởng tâm lý thật. Cái ý nghĩ: “Già mẹ nó thật rồi” cứ lởn vởn trong đầu hắn. Có bạn thấy hắn buồn, rủ hợp tác...mần ăn, hắn lẳng lặng lắc đầu. Ấy vậy mà có ai rủ đi du lịch, đi chơi xa là hắn ok liền. Mùa...cô vi cô vít, phải cách ly, hắn càng buồn. Ngày cuối tuần, hắn cứ ngồi như bức tượng đồng, bên ấm trà và đốt thuốc liên miên. Vợ hắn nhìn hắn, thở dài, nàng chợt nói:
- Hay là về cậu Năm chơi anh?...
Hắn nhìn vợ vẻ ngạc nhiên, một lát hắn đứng bật dậy, đi lên lầu. Vợ hắn hỏi với theo:
- Anh đi đâu?
- Lên dọn đồ chứ đi đâu...
Vợ hắn bật cười, nàng đứng dậy, lót tót chạy theo sau...
Cậu Năm là cậu...vợ hắn, ông lấy vợ, lập nghiệp tuốt cuối miệt Miền Tây. Nhà cậu Năm nằm ngay bên cánh rừng U Minh Thượng, mảnh đất nổi tiếng về ong và mật ong rừng...Lâu rồi vợ chồng hắn chưa về thăm cậu mợ, thấy cháu ông reo lên mừng rỡ, rối rít sai sắp nhỏ ra vườn bắt gà, đi ra ao câu cá...
6g tối, bữa tiệc thịnh soạn được dọn lên trên phản gỗ, bên hiên nhà. Hắn ngồi chân khoanh tròn trên tấm phản, nhìn ra sân. Năm đứa nhỏ nít nhít chỉ hơn nhau nửa cái đầu, đang ngồi một mâm riêng và bắt đầu...đánh chén. Cậu hắn như hiểu được ánh mắt của hắn, ông cười khùng khục:
- Chưa hết đâu, còn hai đứa nữa trên thành phố. Một đứa đã đi làm, một đứa còn đi học...
Hắn thở dài, hỏi cậu:
- Ở quê kinh tế còn chưa cao, sao cậu...đẻ nhiều thế?...
Cậu hắn vung tay lên, khua một vòng về phía trước, giọng...bức xúc:
- Tụi bay coi, ở quê có...cái chó chi chơi, tối đến là đen thui...Chỉ còn mỗi cách lôi vợ con ra chơi, tụi nhỏ ngủ rồi thì...tới vợ...Ở quê...đẻ nhiều là vì thế...
Mọi người bật cười vang, mợ hắn đánh yêu vô đùi chồng, vẻ mắc cỡ. Cậu hắn vẫn cười khùng khục, ông cầm ly rượu nâng lên và hô lớn:
- Vô bay ! ...
Nhậu tới hơn 11g đêm, cậu hắn đã loạng quạng, giọng lè nhè:
- Bên phải có hai phòng, bên trong vợ chồng tao,phía ngoài vợ chồng bay, thui mệt rùi...đi ngủ...
Vợ hắn vô phòng tắm...Hắn ngồi ngả trên giường, ngắm căn phòng ngủ ở quê, đơn sơ và mộc mạc. Căn phòng là chiều ngang căn nhà, được ngăn đôi bằng một vách ván gỗ. Phía trên vách ván gỗ là một bóng đèn tròn, toả ánh sáng cho cả hai bên...
Một con ong mật bỗng từ đâu xuất hiện, bay vòng vòng, kêu vo vo ngay trên đầu hắn. Hắn sợ nằm rạp xuống, tay giơ lên...thủ thế. Con ong bay vài vòng rồi tự nhiên...cắc cớ, hạ cánh xuống nệm giường. Hắn nhếch mép cười, chợt nhớ, nghe giang hồ đồn thổi, cho ong chích rất tốt cho sức khoẻ. Nghĩ là làm, hắn...tụt cái quần ngủ, để mông trần trắng nõn. Hai tay, hai chân hắn chống xuống nệm giường, ưỡn phần Mông lên rồi từ từ hạ xuống phía dưới con ong mật. Hắn bỗng la “oái” thất thanh, cái mông hắn...giật bắn. Hắn lật nghiêng người, tay đưa ra sau...xoa đít, mắt hắn cứ mở trừng trừng nhìn con ong mật...Vợ hắn đã ra đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ, nhìn hành vi như...khùng khùng của hắn, nàng bật cười khanh khách...
Hắn tự nhiên...điên tiết, tay vung ra gạt mạnh vô con ong. Con ong bắn vô tường, bật ra, nằm ngay đơ. Hắn lấy cây tăm đang ngậm trong miệng, chí vô bụng con ong. Từ bụng nó ứa ra thứ nước vàng lầy nhầy, hắn bảo vợ:
- Em lấy nước này bôi vô chỗ nó chích dùm anh, sẽ đỡ sưng và nhức.
Vợ hắn không dám cười nữa, lẳng lặng làm theo lời hắn. Khi thứ nước vàng lầy nhầy đó từ tay nàng chạm vào vết ong chích, cái mông hắn...nhảy lên, giật giật. Hắn làu bàu trong miệng:
- Mẹ...càng buốt...
Bóng đèn vàng chợt tắt. Ánh trăng mười sáu chiếu qua ô cửa sổ, gió nhè nhẹ lùa vô mang theo mùi hương đồng cỏ nội...
Vợ hắn đưa tay xoa nhè nhẹ xung quanh vết ong chích, giọng ngọt ngào:
- Anh còn đau không?
Hắn gật đầu, vợ hắn...cúi xuống, làn môi nàng dịu dàng lướt trên vùng...mông hắn. Vòng mông hắn bỗng...cong lên, giật giật. Một hồi hắn như hết chịu nổi liền...bật ngửa. Hai tay hắn vòng xuống, ôm ghì lấy...đầu vợ...
Bên kia vách ván gỗ, tiếng cậu hắn bỗng...bật cười khùng khục, tiếng mợ hắn cũng cười...rúc rích. Hai vợ chồng hắn nhìn nhau...ngơ ngác. Một hồi, khi hai vợ chồng hắn lại bắt đầu...nhúc nhích, tiếng cười khùng khục, rúc rích lại rộ lên, như không thể kiềm chế...
Hắn chợt...thở dài...
Vợ hắn bất giác nhoài người lên, thì thào vô tai hắn:
- Kệ...đi anh...
Nói rồi môi nàng...gắn liền vô môi hắn ...
Buổi sáng hai cậu cháu hắn ngồi trên phản gỗ uống trà, hai bà vợ lại lui cui...dưới bếp. Lâu lâu, tiếng cười khanh khách, giòn tan lại vọng lên...Cậu hắn khi không lại bật cười khùng khục, ông...nháy mắt với hắn rồi nói nhỏ:
- Hai bà...có vẻ vui?...
Nghe cậu hắn nói, hắn chợt nhớ chuyện tối qua và...buột miệng:
- Cậu...kỳ cục...
Cậu hắn vẻ ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Chuyện chi?...
Đã tới nước này, hắn đành phải nói thẳng:
- Tối qua cậu...nhòm trộm tụi con?
Ông cậu...ngửa mặt lên trời và bật cười ha hả:
- Tao mắc chuyện...tụi tao, mắc mớ chi lo chuyện tụi bay...
- Vậy sao cậu mợ...cười to thế?
Cậu hắn tủm tỉm cười, nâng ly trà tợp một ngụm, rồi ông mới thủng thẳng:
- Tao già rồi, sức đâu còn được như tụi bay, đành phải chơi cái trò...Đông Tây Nam Bắc...
Hắn ngạc nhiên:
- Là sao cậu?
- Thì...bả kéo...của tao lên rồi hỏi: Đông-Tây hay Nam Bắc? Tao đoán Nam, bả buông tay ra, ”nó”...té cái bẹp về...hướng Bắc !!! ...
Nghe tới đây chợt hiểu...Hắn bật phì cười, phọt cả miếng nước trà ra khỏi miệng...
Vợ và Mợ hắn lại bê đồ mồi từ dưới bếp mang lên, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ửng đỏ của hai bà. Nhưng ánh mắt, nụ cười của cả hai lại rạng ngời niềm vui hạnh phúc...
Thật diệu kỳ... Hạnh phúc nhiều khi chỉ cần nhẹ nhàng, mong manh... đơn giản thế ?!...
VietBF@sưu tập