
Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ nhưng giọng rất quen. Người cũ gọi điện cho tôi, mong tôi cho cô ấy một cuộc hẹn. Cô ấy có nhiều chuyện muốn nói. Tôi từ chối nhiều lần, bản thân tôi không muốn gặp đã cũ thì cho qua đi..
10 năm, mối tình cũ dù đậm sâu cũng dần phai mờ theo năm tháng. Nhiều năm không gặp, giữa tôi và cô ấy bây giờ còn có chuyện gì để nói? Nhưng người cũ liên tục nhắn tin, nói sắp đi xa, muốn gặp tôi một lần.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc, nơi nhiều năm trước chúng tôi hay hẹn hò. Cô ấy trông khác nhiều, tiều tụy và trầm buồn, không còn vẻ xinh đẹp, sôi nổi như xưa.
Cô ấy tâm sự chuyện gia đình, cho biết mình đang mắc căn bệnh nan y(K). Chồng cô ấy ngoại tình, mặc kệ vợ bên bờ sống chết. Quá chán nản và tuyệt vọng, cô ấy quyết định ly hôn. Toàn bộ tài sản được chia sau ly hôn, cô ấy dành để chữa bệnh.
Cô ấy nhìn tôi, giọng buồn rười rượi: "- Em đã sai khi rời xa anh. Ở tuổi này, người ta viên mãn mọi bề, em đối diện với bệnh tật, không hạnh phúc, không gia đình. Thật đáng đời, phải không?".
Tôi nhìn cô ấy, không biết nói gì. Nhưng cuộc gặp ấy đã đeo bám tâm trí tôi suốt những ngày sau đó thương hại cô ta. Đôi lúc không kìm được, tôi nhắn tin động viên. Những tin nhắn qua lại, kỷ niệm cũ chợt ùa về. Tình cảm tưởng đã ngủ yên bỗng từ từ sống dậy. Nhưng chỉ nhắc lại thôi..
Nghĩ đến cảnh người cũ một mình đối diện với bệnh tật, không ai bên cạnh, tôi thấy đau lòng. Vậy nên khi cô ấy nhờ đưa đi khám, đi bệnh viện, tôi không từ chối.
Tôi giảm nhẹ tội lỗi của mình bằng cách quan tâm gia đình nhiều hơn, chia sẻ việc nhà với vợ nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi không lơ là, có trách nhiệm với gia đình, vợ con và chuyện kia trong vòng bí mật thì sẽ không sao.
Vào hôm kỷ niệm 10 năm ngày cưới, thật không may người cũ nhập viện. Tôi nhận được cuộc gọi khi vợ vừa dọn mâm cơm ra bàn. Tôi bảo có việc quan trọng cần ra ngoài, dặn vợ ăn cơm trước.
Lúc tôi trở về, con đã ngủ. Vợ ngồi ở bàn ăn, bên mâm cơm nguội lạnh. Cô ấy cầm hộp quà đặt sẵn trên bàn đưa cho tôi, bảo đó là quà cô ấy tặng tôi nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới.
Khi cầm hộp quà vợ đưa, cảm giác tội lỗi trong tôi bỗng trào dâng. Hôm nay, tôi còn mải lo nhập viện cho người cũ, không chuẩn bị quà để tặng vợ mình.
Tôi hân hoan bóc từng lớp giấy, khi mở hộp ra, đập vào mắt tôi là lá đơn ly hôn. Tôi lặng người nhìn vợ. Cô ấy ngược lại, hình như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, mỉm cười nhìn tôi.
"- Kết thúc một cuộc hôn nhân ở con số 10 là tròn trĩnh phải không anh? Phản bội là phản bội, em không có nhu cầu nghe anh giải thích hay thanh minh gì cả".
Vợ nói xong, quay lưng bước về phòng không để tôi kịp nói bất kỳ lời nào.
Dù đã có những lúc áy náy, lo sợ, tôi chưa nghĩ đến tình cảnh này. Điều đó khiến tôi bất ngờ, không biết phản ứng ra sao. Thiệt tâm tôi chỉ giúp khán bệnh nộp ít viện phí, thề trời đất tôi chưa đụng chạm cô ta, cái nắm tay cũng không, tôi cũng tính nói với vợ để nhờ vợ giúp đỡ chứ tôi nản lắm rồi ..
Những bước chân của vợ khuất dần sau cánh cửa. Những bước chân mạnh mẽ như dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời tôi, bỏ tôi đứng đó với cõi lòng trống rỗng.
Tôi quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, tôi cố gắng thuyết phục gặp cô người yêu cũ một lần khi cô đang nằm viện. Vợ tôi đến cùng và nói :
- Chào chị tôi đã nhận đủ ảnh và những tin nhắn của chồng tôi gửi cho chị, mà chị lại gửi lại cho tôi. Nay tôi đến cùng anh để trả anh lại cho chị ..
Tôi há hốc miệng à ra là vì tôi giúp đỡ nhưng từ chối không chuyển tiền cô ta xin, dứt khoát không quay lại cô ta đã trả thù tôi …
Thâm, nhan hiểm chẳng ai bằng người yêu cũ, tin tôi đi họ quay lại tìm đều có mục đích cả, tôi thấy bệnh tật tôi giúp đỡ như một người bạn cũ, mà cô ta lại tính phá luôn nhà tôi. Tôi chưa bị điên để quay lại người cũ, cái gì cũ là quẳng đi nhặt lại thêm bẩn tay ..Nếu muốn gữi gia đình tốt nhất đừng bao giờ gặp lại người yêu cũ. Tôi thề đấy.
Trước mặt vợ tôi và cô ta, tôi mắng cho một trận và nói vĩnh biệt đừng bao giờ nói gì với tôi nữa, đàn bà độc ác trời trả giá ..Tôi biết tôi nóng tính thật nhưng không thể bỏ qua được chuyện này. Vợ tôi ngại đây là bệnh viện nên kéo tôi về nhà nói:
- Chị ta điện nói em buông anh ra để anh về với chị ta, em bán tín báo nghi nên cùng anh đến viện để ba mặt một lời..Em hiểu vì sao chị thân cô thế cô nằm trong viện. Đúng người yêu cũ rất hãm, khi chị ta điện nói là em nghi nghi rồi, chẳng ai đang được cung phụng lại đi chọc ở kiến lửa chỉ sao đó mới chọc ổ kiến. Kiểm tra tiền bạc không mất đồng nào? lần sau bất cứ có chuyện gì anh nói với em. Cô ta bị rối loạn tiền đình chứ nan y gì, đàn ông các anh dễ bị lừa thật ..
Nên người yêu cũ tìm gặp là đầu tiên đốt nhà bạn là điều chắc chắn. … …
Tôi cám ơn vợ hiểu lòng tôi. Chút thương hại suýt nữa tôi mất gia đình. Tôi sợ lắm rồi …
VietBF@sưu tập