Mẹ của tôi đă cảm nhận thấy mối nguy hiểm mà chúng tôi đang gặp phải ngay khi Hitler thôn tính nước Áo.
Những ngày tháng khủng khiếp được miêu tả trong cuốn sách này đă trôi qua từ hơn bảy mươi năm trước. Câu chuyện về hành tŕnh sống sót của gia đ́nh tôi, về những cuộc đời đă mất và được giải cứu là câu chuyện chung của tất cả những người có mối liên hệ tới giai đoạn đó, những người đă phải trải qua sự giam hăm, mất mát người thân, hoặc những người vừa đủ may mắn để thoát được khỏi chế độ Đức Quốc xă. Nó là đại diện cho tất cả những người đă phải chịu đựng mà vượt qua những tháng ngày đó, và do đó không bao giờ được phép lăng quên.
Những ǵ mà cha và anh tôi đă trải qua trong suốt sáu năm ở năm trại tập trung khác nhau là những bằng chứng sống cho những ǵ đă thực sự xảy ra trong thảm họa diệt chủng Holocaust. Ư chí sinh tồn của họ, sợi dây gắn kết giữa cha và con, ḷng dũng cảm, cũng như sự may mắn của họ là điều mà không một ai hiện c̣n đang sống có thể hiểu được, ấy thế nhưng lại là những thứ giúp họ sống sót mà vượt qua toàn bộ cái thử thách khủng khiếp đó.
Ảnh minh họa. Nguồn: Freepik.
Mẹ của tôi đă cảm nhận thấy mối nguy hiểm mà chúng tôi đang gặp phải ngay khi Hitler thôn tính nước Áo. Mẹ đă giúp đỡ và cổ vũ chị gái lớn của tôi trốn sang Anh vào năm 1939. Tôi sống dưới sự cai trị của Đức Quốc xă tại Vienna trong ba năm cho tới khi mẹ t́m được cách đưa tôi sang Mỹ vào tháng 2 năm 1941.
Việc này không chỉ cứu lấy tính mạng tôi mà c̣n đưa tôi tới với một gia đ́nh tràn đầy t́nh thương, những người đă đối xử với tôi như người thân ruột thịt của họ. Chị gái thứ hai của tôi th́ không được may mắn như thế. Cả chị và mẹ sau cùng đă bị bắt giữ và cùng với hàng ngh́n người Do Thái khác bị đưa tới một trại tử thần ở gần Minsk.
Suốt hàng chục năm nay tôi vẫn biết mẹ và chị đă bị sát hại ở đó, và tôi thậm chí đă từng tới thăm địa điểm xa xôi nơi cuộc hành quyết đó diễn ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng xúc động, mà nói đúng hơn là cực kỳ đau đớn, khi lần đầu tiên, thông qua cuốn sách này, đọc được sự kiện đó cụ thể diễn ra như thế nào.
Cha và anh tôi đă sống sót vượt qua thử thách gian khổ của họ như thế nào đă được miêu tả chi tiết một cách phi thường trong cuốn sách này. Tôi được đoàn tụ với họ khi tham gia phục vụ trong quân đội vào năm 1953, đó là khi tôi quay trở lại Vienna mười lăm năm sau ngày rời đi.
Trong những năm sau đó, vợ tôi Diane đă tới thăm Vienna rất nhiều lần cùng với tôi và các con trai của chúng tôi, chúng đă được gặp ông và bác của ḿnh. Vẹn nguyên sau những chia ly và vụ thảm sát Holocaust là một mối quan hệ gia đ́nh gắn bó và vẫn được duy tŕ măi kể từ đó tới nay.
Mặc dù tôi không giữ nỗi ám ảnh đau thương hay sự thù hận đối với Vienna hay nước Áo, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn tha thứ hay lăng quên đi quá khứ đă qua của nước Áo.
Năm 1966, cha và mẹ kế đă tới thăm tôi và chị gái ở Mỹ. Bên cạnh giới thiệu cho họ những điều diệu kỳ ở quê hương mới của chúng tôi, đó c̣n là cơ hội để họ gặp gỡ gia đ́nh đă nhận nuôi tôi ở Massachusetts. Cuộc đoàn tụ vui vẻ và tràn đầy ḷng biết ơn là dịp hội ngộ của những người thân yêu đối với tôi, những người mang tôi đến với cuộc đời và những người đă giúp cho tôi được sống sót.
Cùng cha tới Auschwitz là một câu chuyện viết về gia đ́nh của tôi, nhạy cảm, sinh động nhưng lại rất cảm động và được nghiên cứu hết sức kỹ lưỡng. Thật khó để tôi có thể miêu tả được ḷng biết ơn của ḿnh đối với Jeremy Dronfield khi đă chắp nối và viết nên cuốn sách này.
Cuốn sách được viết rất hay, xen lẫn những kỷ niệm của tôi và chị gái với câu chuyện của cha và anh tôi trong các trại tập trung. Tôi rất biết ơn và cảm kích khi câu chuyện của gia đ́nh tôi trong cuộc thảm sát Holocaust đă được đến với công chúng và sẽ không bao giờ bị lăng quên.
Kurt Kleinmann Tháng 8 năm 2018