Tôi đă biết ḿnh lầm đường lạc lối
Từ sau cái ngày "giải phóng" Miền Nam
Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm
Đi giữa Sài G̣n, tôi nghe ḿnh thầm khóc.
Tôi khóc Miền Nam tự do vừa mất
Và khóc cho ḿnh, chua xót đắng cay
Nửa đời người theo đảng đến hôm nay
Tưởng cứu nước đă trở thành tội ác.
Bởi tôi quá tin nghe theo lời bác
Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.
Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại
D́m nhân dân dưới áp bức bạo tàn
Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.
Tôi đă xung phong với bầu máu nóng
Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa t́nh
Chẳng quên mang theo kư gạo để dành
Biếu người bà con trong nầy túng thiếu.
Người dân Miền Nam thật là khó hiểu
Nhà khang trang bỏ trống chẳng c̣n ai
Phố phồn hoa hoang vắng tự bao giờ
Giải phóng đến sao người ta chạy trốn?
Đến Sài G̣n, tưởng say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên h́nh
Trước thành phố tự do và nhân bản.
Tôi t́m đến người bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
Kí gạo đem theo nay đă mốc x́
Tôi vội vă dấu vào trong túi xách.
Anh bà con tôi- một ngươi công chức
Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
Rồi anh nói: "Ngày mai đi cải tạo
Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
Một chút t́nh người bà con Nam bộ."
Trên đường về, đất trời như sụp đổ
Tôi thấy ḿnh tội lỗi với Miền Nam
Tôi thấy ḿnh hổ thẹn với lương tâm
Tôi đă khóc, cho ḿnh và đất nước.
Phan Huy