Khách trong hộp đêm reo lên khi đoàn pháo bông đi qua, giơ điện thoại lên chụp ảnh, do cả một hệ thống được dàn dựng tỉ mỉ, biến các cô gái chân dài trẻ đẹp thành tiền. V́ đó không ngẫu nhiên mà khách ở các hộp đêm VIP trên thế giới chi cả trăm ngh́n USD tiền rượu mỗi đêm.
Nhà xă hội học Ashley Mears thâm nhập được thế giới tiệc tùng của giới siêu giàu trên thế giới, nhờ từng làm người mẫu. Được sự cho phép, PV đăng lại bài viết của bà, dựa theo cuốn sách cũng do bà làm tác giả có tựa đề VERY IMPORTANT PEOPLE: Status and Beauty in the Global Party Circuit (tạm dịch - Khách VIP: Quyền thế và Sắc đẹp trong Hệ thống Tiệc tùng Toàn thế giới).
Trong hộp đêm xập x́nh ở Miami, các vũ nữ vừa nhảy vừa khua những que phát sáng. Một triệu phú mặc áo phông đen và quần ḅ, dễ nhầm ông ta là người thu nhập b́nh thường nếu không có cả chục cô gái xinh đẹp, cao, mảnh mai bao quanh, tay giơ cao chai champagne Cristal màu hồng.
Đồ uống tiếp tục được đưa tới. Có hẳn một nghi thức cho vị khách giàu có: các nhân viên nối nhau, tay giơ cao các chai rượu có gắn pháo bông ở trên, theo sau là các tiếp viên đi giày cao gót cũng mang thêm rượu tới. Người trong nghề có thuật ngữ cho cảnh này: “đoàn tàu rượu” (bottle train).
Khách trong hộp đêm reo lên khi đoàn pháo bông đi qua, giơ điện thoại lên chụp ảnh. Nhưng một người đàn ông đứng cạnh tôi không mấy ngạc nhiên, và cho tôi nếm thử chai champagne của anh ta: một chai rosé Cristal năm 2004.
“Chai này giá bao nhiêu?”, tôi hỏi.
1.700 USD. Tôi nh́n về phía người triệu phú kia, đang cầm cả chai rót cho một người mẫu uống, nhưng thứ rượu đắt tiền vào miệng th́ ít mà đổ ra ngoài th́ nhiều.
Chúng ta đều biết về những buổi tiệc tùng có giá “khủng” trên Instagram hay các tạp chí. Trong vài thập kỷ qua, một giới siêu giàu mới đă h́nh thành, một phần do xu hướng nới lỏng kiểm soát ngành tài chính ở phương Tây, một phần do chủ nghĩa tư bản mở rộng ra khắp thế giới. Giới siêu giàu mới này trải rộng hơn trên toàn cầu và đi lại cũng dễ dàng hơn giới quư tộc hay tài phiệt trong quá khứ. Và cả một ngành công nghiệp h́nh thành để phục vụ họ.
Các tiếp viên mang tới chai rượu, cầm theo que pháo bông ở một hộp đêm. Ảnh minh họa: Getty.
Hóa đơn trăm ngh́n USD tiền rượu
Một mạng lưới hộp đêm hạng sang ở khắp các nước được mở ra để phục vụ các trùm công nghiệp, các nhà quản lư quỹ ở New York hay các nhà đầu tư ở Thung lũng Silicon. Dù ở Miami hay St. Tropez, các hộp đêm này thường có bài trí giống nhau và nguồn khách tương tự nhau.
Dịch Covid-19 làm những buổi tiệc phải tạm ngưng, nhưng những khách hàng siêu giàu này, vốn vẫn làm việc từ nhà, không mấy bị ảnh hưởng bởi virus hay suy thoái kinh tế. Họ sẽ sớm đi club trở lại trong nay mai.
Nh́n qua, cảnh tượng trong các hộp đêm cho giới VIP khá giống nhau - các cô gái xinh đẹp, mảnh mai, khêu gợi, giày cao gót, rượu rót liên tục. Nhưng điều mọi người không nhận ra là những đêm vung tiền tưởng chừng đầy bất ngờ thực ra đă được sắp đặt tỉ mỉ. Cần cả một hệ thống kinh tế ẩn ḿnh, tinh vi, dựa trên sự môi giới phức tạp về sắc đẹp và quyền thế th́ mới tạo được không gian mà khách sẵn sàng chi 100.000 USD tiền rượu một đêm.
“Tiền tệ” của nền kinh tế này là các cô gái trẻ đẹp. Và không phải ngẫu nhiên mà các cô tới hộp đêm tại Miami kia, vây quanh người triệu phú và tay khua chai Cristal màu hồng kia.
Tôi đi vào thế giới này từ năm 2010 đến 2014 để t́m hiểu. V́ từng là người mẫu trước khi trở thành nhà xă hội học, tôi có thể vào các điểm ăn chơi chỉ chào đón phụ nữ có ngoại h́nh nhất định. Ở đó, tôi nói chuyện với các cô gái trẻ vây quanh các triệu phú và nhận ra rằng các cô đang bị quản lư, kiểm soát. Dù có nhận ra hay không, các cô được đưa tới hết club này sang club khác một cách công nghiệp.
Các cô gái trong thế giới này như những “đạo cụ” trong những “kịch bản” được dựng một cách tỉ mỉ, nhằm đem về lợi nhuận cho đàn ông - những người chuyên dẫn khách VIP tới hộp đêm, các ông chủ club “bội thu” tiền rượu, và cả những triệu phú dùng môi trường này để làm ăn, tạo quen biết.
Mục đích của các cô gái th́ phức tạp, khó nắm bắt hơn. Nhưng mỗi đêm, các cô vẫn gắng sức xỏ đôi giày cao gót và đi club. “Vở diễn” dẫu đă có kịch bản, vẫn cần người đóng vai.
Dre (tên giả) là “người dẫn khách” (promoter) cho một số hộp đêm thuộc loại lớn nhất của giới siêu giàu. Người đàn ông 38 tuổi, đầu cạo trọc, có nụ cười rạng rỡ này có nhiệm vụ môi giới, mời gọi những tay chơi chịu chi đặt bàn ở các hộp đêm mà anh đại diện.
Anh làm được điều này một phần nhờ tài ăn nói. Anh từng làm trong lĩnh vực âm nhạc trước khi trở thành người dẫn khách cho các hộp đêm, và tối nay, chính anh lên sân khấu hát bài Billy Jean của Michael Jackson - một màn biểu diễn khá ấn tượng. Anh là người mà những người nổi tiếng thích bắt tay chào hỏi khi đến club.
Nhưng tài năng chính của Dre là mời được các người mẫu - lư tưởng là ít nhất 5 cô mỗi đêm (những người môi giới khác cố gắng có 10 người mẫu - thừa nhan sắc c̣n hơn là thiếu). “Tôi biết cách nói chuyện với phụ nữ”, Dre thường nói. “Họ thích tôi”.
Dành nhiều thời gian đi theo Dre ở New York, tôi t́m hiểu được cơ bản về hệ thống này. Theo cách nào đó, việc của Dre nghe giống như ma cô, nhưng anh và các môi giới khác đều trợn mắt lên khi tôi nhận xét như vậy.
Một số khách siêu giàu có thể có quan hệ t́nh dục với các cô gái đẹp mà những người như Dre giới thiệu cho họ. Nhưng về cơ bản, đó không phải là lư do chủ yếu mà các cô gái được đưa tới. Mục đích của việc tập hợp người mẫu đến club là để các vị khách có hứng tiêu tiền. “Ông chủ” sau cùng của Dre là những người chủ hộp đêm, và họ cần biến nhan sắc và sự nóng bỏng thành tiền bằng cách tăng giá rượu gấp 10 lần.
Đẩy giá lên cao như vậy là tính cả công sức bỏ ra để đưa được người mẫu tới đây. Đối với khách đi club, họ phải trả tiền rượu đắt đỏ nhưng lại được cảm giác đang gặp những người đẹp một cách hết sức ngẫu nhiên.
Người mẫu chụp ảnh tại một sự kiện ở London. Ảnh: AFP.
Dẫn "cá voi" và "xà lách" tới hộp đêm
Dre có tài nghệ trong việc tạo không khí thoải mái ở những nơi hạng sang. Tôi đă chứng kiến anh ta làm việc cho một nhà hàng nổi tiếng ở khu SoHo của thành phố New York, nơi trả anh ta 1.000 USD mỗi đêm để đem về một đám đông như ư muốn.
Anh ta ngồi đó, hai bên là các chai rượu và gái đẹp, trông khá thoải mái, nhưng thực ra đang theo dơi kỹ cả pḥng. “Ça va?” (câu chào tiếng Pháp), anh nói khi một người quen mặc vest đi qua. Dre đứng lên, bắt tay rồi tṛ chuyện. Khi ngồi lại, anh nói nhỏ vào tai tôi: “Tên đó từ một gia đ́nh Saudi - tỷ phú đấy”. Rồi anh ta nháy mắt với một cô gái ngồi ở quầy bar, mà anh ta bảo là công chúa ở một nước nhỏ vốn nổi tiếng là nơi giới giàu có gửi tiền đến.
Một người đàn ông khác tới gần. Dre nói thầm: “Hắn ta giàu, giàu lắm. Giàu lắm”. Dre đấm đùa vào vai của người đàn ông, và họ đấm tay chào nhau. “Một cô bạn hỏi tôi tối nay có anh nào đẹp trai ở đây không”, Dre nói, cố t́nh dừng lại giây lát. “Thấy anh bước vào, là tôi trả lời ‘có’ ngay”.
Các hộp đêm trả cho Dre và những người dẫn khách như anh một khoản phí hàng đêm để mời được những vị khách, thường là đàn ông, sẵn sàng đặt bàn và mua nhiều rượu. Các hộp đêm cũng trích khoảng 10-20% hóa đơn của vị khách đó cho Dre. Đó không phải khoản tiền dễ kiếm, v́ mối quan hệ chiều chuộng giữa Dre với các người mẫu đ̣i hỏi thường phải trả tiền taxi, bữa ăn, quà tặng - lên đến cả trăm USD mỗi ngày, chưa kể hộp đêm cũng luôn chậm trả tiền. Nhưng trong một năm làm ăn được, Dre sẽ bỏ túi 200.000 USD.
Khách hàng gọi Dre khi họ muốn vui vẻ - được đảm bảo có bàn tại các hộp đêm xịn nhất, với các cô gái đẹp nhất. Dre muốn họ coi anh như bạn. Dre luôn t́m kiếm những người đàn ông giàu có để thêm vào danh bạ, tốt nhất là những “con cá voi”.
“Cá voi”, những đàn ông sẵn sàng vung trong một đêm khoản tiền ngang với tiền đặt cọc nhà trả góp (tức cả trăm ngh́n USD), luôn được hộp đêm săn đón gắt gao. Trong thời gian tôi đi thực tế, Jho Low, nhà tài phiệt Malaysia, là “con cá lớn nhất”.
“Đi đâu ông ta cũng chi 1 triệu USD”, một người môi giới nói với tôi. (Cảnh sát quốc tế Interpol sau này phát thông báo truy nă Jho Low v́ liên quan vụ lừa đảo nhiều tỷ USD, gồm cả vụ khiến cựu thủ tướng Malaysia Najib Razak mất chức).
Những con cá lớn này hiếm khi xuất hiện. Nhưng chỉ riêng khả năng họ xuất hiện cũng đă lôi cuốn nhiều vị khách khác ở dưới họ trên thang bậc của cải. Hầu hết khách của Dre là những người “đôi chút b́nh dân hơn” từ ngành ngân hàng, công nghệ hay các ngành nhiều tiền khác. Hóa đơn tiền rượu của họ chỉ bằng phần nhỏ của các vị khách “cá voi”, nhưng vẫn cao ngất so với người b́nh thường. Một chủ club từng nói bộ phận khách hàng này là “rau xà lách”.
“Cũng như làm salad vậy. Thành phần quan trọng nhất, thành phần chiếm nhiều nhất là ǵ? Rau xà lách. Đó là những người New York giàu có, những người coi 3.000-5.000 USD là tiền lẻ”.
Nếu hỏi mọi người điều ǵ khiến các vị khách chi hàng ngh́n USD tiền rượu mỗi đêm, câu trả lời tưởng như khá đơn giản: người giàu muốn thể hiện, và không quan tâm “tổng thiệt hại” là bao nhiêu tiền.
Nhưng ngay cả đối với giới siêu giàu, việc tiêu pha lăng phí cũng bị coi là không nên. Những người tôi phỏng vấn, mà thường đến các hộp đêm hạng sang và chi tiền khổng lồ, cũng hay dùng các từ “ngu ngốc”, “dở hơi”, “lăng phí”, “điên rồ” để nói về việc đi club. Việc vung tiền chỉ mang lại được sự sĩ diện khi có “khán giả” ở đó. Đó là lư do phải có người mẫu ở đó.
Một người dẫn khách giải thích hiệu ứng của các cô gái: “Người mẫu là người mẫu. Cô ta vào club, và như là một cái đèn pin. Những người đàn ông bên cạnh cô ta chợt nghĩ, ‘Trời, hộp đêm này nóng bỏng quá. Gọi thêm chai nữa nào’”.
Để có hiệu ứng này, các cô gái mà người dẫn khách đưa tới phải là người mẫu hoặc có ngoại h́nh tương tự - về nhan sắc, chiều cao, thân h́nh mảnh dẻ. Những cô không phải người mẫu mà xinh đẹp cũng có thể được đưa tới, nhưng họ ở vị trí thấp hơn, thường được gọi là “dân thường hiền lành”. Không giống các tiếp viên của club, vốn có thân h́nh nở nang hơn, việc của các người mẫu không phải để khơi gợi ham muốn t́nh dục của khách, mà là trở thành một phiên bản "hoàn hảo nhất" của nữ giới. Những người dẫn khách nói với tôi hết sức nghiêm túc rằng đưa đến các cô gái không đủ mảnh mai c̣n làm club bị mang tiếng.
Người mẫu có mặt ở đó khiến các vị khách chi nhiều tiền hơn, nhưng việc chi tiền không nhất thiết là để gây ấn tượng với các cô gái. Tôi nhận ra các vị khách thường muốn sĩ diện với các vị khách nam khác. Một người hay đi club nói với tôi về một “trận Olympic” giữa hai khách từ Ấn Độ và Pakistan, hai người thi nhau mua các chai champagne quư.
Môi trường trong club, với các cô gái đẹp, làm nền cho trận ganh đua này. Sự sĩ diện là một điều khá nhạy cảm, và chỉ tồn tại khi có đúng người thừa nhận nó. Các hộp đêm VIP tạo ra môi trường trong đó sự sĩ diện có vẻ đến khá tự nhiên, bất ngờ trong một đêm đi chơi. “Mỗi đêm là một lần dàn dựng… một vở kịch”, một người dẫn khách nói với tôi.
Theo tiến sĩ Ashley Mears, sự có mặt của những cô gái xinh đẹp khiến khách đi club gọi nhiều rượu hơn. Ảnh minh họa: Reuters.
Người mẫu đi club t́m kiếm điều ǵ?
Không giống những chủ hộp đêm hay người dẫn khách, các cô gái trẻ không được tiền khi đến club. Những cô mà tôi nói chuyện đều giải thích kỹ là không có chuyện nhận tiền. Họ dùng từ ngữ khinh miệt nhất để nói về phụ nữ ngủ với người giàu có để kiếm tiền.
Vậy v́ sao họ đi theo người dẫn khách như Dre vào club, đêm này qua đêm khác? Ngay cả sau khi ở cùng họ nhiều tháng liền, phải mất một thời gian tôi mới hiểu ra.
Một phần là v́ họ được một số quyền lợi. Các cô gái được ăn miễn phí (chỉ với những khách gọi đồ ăn), uống champagne miễn phí, và được vào miễn phí các hộp đêm “ngầu” nhất với DJ nổi nhất. Trong giới người mẫu, chỉ những người thành công nhất là có thu nhập tốt, c̣n lại th́ không. Nhiều người mẫu từ các nước nghèo hơn như CH Czech hay Brazil không có tiền để tự ḿnh sống vương giả.
Một trong những quyền lợi hấp dẫn nhất là hàng năm được đến Miami. Mỗi mùa hè, giới ăn chơi giàu có ở New York lại “di tản” về bờ biển Florida, nơi mà các hộp đêm New York có chi nhánh. Những người dẫn khách thường sẽ chi trả tiền ăn ở cho người mẫu. Tôi từng đi theo một nhóm như vậy, và gặp Katia, người mẫu 20 tuổi người Ukraine, có vẻ đang khá hưởng thụ Miami. (Tên của cô, cũng như của các nhân vật khác trong bài, là tên giả).
Khi trở về New York, Katia và tôi uống cà phê ở SoHo và nói về những đêm tiệc tùng. Trong một tiếng tṛ chuyện, điện thoại của cô rung liên tục với tin nhắn từ người dẫn khách và các chủ club. Một người đàn ông qua đường c̣n dừng lại và khen cô đẹp. Katia đi club hầu như mỗi đêm, các chương tŕnh do người dẫn khách sắp xếp. “Tôi chỉ muốn vui vẻ. Tôi không quan tâm ai khác, ai là khách hàng cũng kệ”, cô giải thích đơn giản.
Cô nói cô không thấy bị áp lực phải lên giường với ai, nhưng cô tự do làm chuyện đó với đàn ông mà cô thấy quyến rũ, bao gồm những người dẫn khách. Cô đặc biệt thích t́nh một đêm với những người mẫu nam. Gần đây cô c̣n dừng hợp tác với người dẫn khách của ḿnh v́ anh ta không đem về đủ những người mẫu nam để cô thấy hứng thú.
Người mẫu không nhận tiền khi đến club, nhưng được ăn uống, tiệc tùng miễn phí và tiếp xúc với giới siêu giàu. Ảnh minh họa: Flickr.
Katia cố tận dụng nhiều nhất có thể quăng thời gian ở Miami: sex với người dẫn khách, hút chất kích thích trên băi biển, ăn tại nhà hàng hạng sang, sự tùy hứng không biết đêm nay sẽ như thế nào. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể rời club nếu không vui, hay khi chân đau do đôi cao gót mà người dẫn khách yêu cầu cô mang. Cô kẹp thẻ tín dụng vào sau điện thoại để dùng nếu khẩn cấp, nhưng cô cũng không có nhiều tiền, nên chuyện đi lại của cô vẫn phải dựa vào người dẫn khách. Katia nh́n nhận trải nghiệm của ḿnh khá tích cực. “Tuyệt chứ, phải không?”, cô nói.
Nhưng tôi không hoàn toàn thấy thuyết phục. Những đêm ở Miami có vẻ khá mệt mỏi, và Katia cùng các cô gái khác đa phần không có nhiều tự do trong đi lại. Một người mẫu khác mà tôi gặp, Petra, được giới thiệu tới Miami cho một khách hàng mà cô mô tả là “một tên mafia Brazil hay ǵ đó”.
Petra được sắp xếp ở một penthouse (căn hộ cao cấp, rộng răi, ở tầng cao nhất của ṭa nhà) với một nhóm phụ nữ khác, nhưng hóa ra căn này không có nội thất, nên họ được chuyển đến một pḥng ngủ bên trong nhà của chủ club. Đêm đầu tiên, Rose, bạn của Petra, bị ốm trong bữa tối và muốn quay về nghỉ. Nhưng không ai đưa cô về, và v́ cô không có khóa vào căn hộ, cô phải đợi bên ngoài hộp đêm cho tới sáng sớm, khi tiệc tùng xong xuôi.
Trong khi đó, Petra cảm thấy không c̣n lựa chọn nào khác là vào trong club dù không có Rose. “Tôi phải vào đó một ḿnh, không biết một ai… tôi lại thấy phải tỏ ra vui, nên tôi vừa quẩy, vừa cười, và lại vừa ghét chính cuộc đời ḿnh”, cô nói. Cô không kiểm soát được thời gian của ḿnh. “Không được ăn đúng giờ, cứ nghĩ là vẫn ổn, nhưng khi có chuyện, th́ không đâu”.
Hầu hết cô gái mà tôi nói chuyện dường như cho rằng đi theo người dẫn khách khắp nơi sẽ có giá trị về lâu dài, dù giá trị đó khá mơ hồ. Một lợi ích là vốn kiến thức. Tiếp cận giới siêu giàu là gần như không thể với những cô gái không được sinh ra trong giới đó. Các cô biết rằng khi đi tiệc tùng ở các điểm dành cho VIP, các cô có thể nghe những chuyện mà những người giàu thường nói, biết các nhăn hàng, thức ăn hay rượu cao cấp. Các cô coi việc học được ngôn ngữ hưởng thụ của giới giàu có là quan trọng, dù chưa rơ sẽ vận dụng như thế nào. “Tôi nghĩ phải có tác dụng ǵ đó”, một người mẫu nói.
Một người mẫu nói với tôi cô đă bắt đầu cầm nĩa tay trái sau khi ăn cùng với khách châu Âu. Một người mẫu khác, Reba, nói cô nhận ra các phụ nữ giàu có không trang điểm nhiều như cô từng trang điểm. Cô cũng thích thú việc nói chuyện với những người cô gặp ở hộp đêm VIP. “Làm sao tôi được nói chuyện với những người chuyên đầu tư mạo hiểm hay những ông chủ khác? Tôi sẽ không gặp họ trong một bar b́nh thường”.
Các cô cũng cho rằng việc kết nối với những người thành đạt sẽ có giá trị sau này. Penny, người mẫu và diễn viên từ London thường xuyên đi club ở New York, giải thích: “Đúng, tôi đă gặp các đạo diễn phim và kiểu như thế. Nếu biết họ và giữ liên lạc với họ, sẽ tốt cho bạn”.
“Thế đă bao giờ có tác dụng chưa?”, tôi hỏi.
“Bạn không bao giờ biết được”, cô trả lời.
Càng hỏi sâu hơn, tôi càng nhận ra c̣n có sự thôi thúc tâm lư khá cơ bản ở nhiều cô gái trẻ. “Cảm thấy ḿnh quyến rũ chứ”, một cô nói. Được thèm muốn, được có quà tặng, được tiếp xúc với những đàn ông quyền lực, có những trải nghiệm mà các phụ nữ khác không có - bản thân điều đó có sức hút lớn.
“Tôi không muốn bị đánh giá bởi ngoại h́nh, nhưng về mặt nào đó tôi vui v́ được có những thứ này, có cơ hội mà người khác b́nh thường không có”, người mẫu Nora nói với tôi. “Bạn cũng có cảm giác như ḿnh thuộc giới giàu có. Tôi biết nghe khá ngu ngốc, nhưng… được đi chơi với bạn bè và được người khác nói, ‘Em đẹp quá’, rồi chẳng phải trả tiền ǵ”.
Chới với giới siêu giàu và giấc mộng mơ hồ
Khi tôi bắt đầu dự án đi thực tế này, tôi tưởng tượng những người dẫn khách sẽ là những kẻ phản diện trong câu chuyện, thao túng các cô gái trẻ nhằm kiếm lời. Nhưng khi xem họ làm việc, tôi nhận ra đây không đơn giản chỉ là quan hệ bóc lột. Khó mà không ấn tượng với nỗ lực bền bỉ trong công việc của những người môi giới này. Một lư do quan trọng mà các cô gái đi theo tới vô số hộp đêm để nói chuyện, nhảy và uống rượu chỉ đơn giản là những người dẫn khách giỏi thuyết phục họ.
Dre là một ví dụ. Anh ta có thể rất “có đi có lại”, nhưng cũng có thể khá tốt bụng và đáng tin cậy, và qua thời gian, chính tôi cảm thấy muốn anh ta thành công. Sau nghiên cứu, Dre c̣n tới tiệc mừng con tôi chào đời, đem các món quà thực tế như tạp dề trẻ em, th́a nĩa. Tôi khá xúc động, dù tôi cũng nghĩ anh ta muốn làm quen thêm những người mẫu ở đó.
"Nền kinh tế các hộp đêm VIP" vận hành được trên toàn cầu nhờ biến nhan sắc của các cô gái thành tiền. Ảnh minh họa: AFP.
Cha mẹ của Dre đến từ châu Phi, và anh lớn lên ở Pháp trước khi chuyển đến Miami ở tuổi ngoài 20. Anh ta đến từ một thế giới khác hoàn toàn với thế giới xa hoa của giới siêu giàu, và anh ta hiểu rằng ḿnh tiếp cận được họ nhờ kỹ năng giữ quan hệ. Anh ta xưng tên (thay v́ gọi bằng họ theo phép lịch sự) với các diễn viên, nhạc sĩ nổi tiếng. Anh biết người mẫu nào phải ḷng họ. Anh cũng biết những người đàn ông quyền thế nào sẽ thích có kiểu con gái nào ngồi vào bàn. Anh c̣n ghi lại danh sách gu người mà họ thích. Đi với Dre, tôi thường xuyên bắt tay người lạ, và Dre lấy năng lượng từ việc nói chuyện, đùa cợt liên tục.
Một số người dẫn khách khác c̣n có hệ thống quy củ để đảm bảo “nguồn cung” các cô gái đẹp. Chẳng hạn, Thibault có nhóm ba người dùng những chiêu tinh xảo để tuyển mộ người mẫu từ ngành thời trang New York. Họ biết sắp có những đợt tuyển người mẫu nào, nghề người mẫu lên xuống thế nào theo mùa, người quản lư nào sắp nhảy việc, ngày nào sinh nhật ai. Một số người mẫu nói họ t́m được việc làm nhờ mạng lưới của Thibault.
Những người dẫn khách giỏi cố gắng làm cho quan hệ của ḿnh với các cô gái có vẻ chân thật. Ban ngày, họ có thể mời các cô gái ăn trưa, hoặc chở các cô đi casting (ứng tuyển). Một số cô c̣n nói về người môi giới của ḿnh như “gia đ́nh”.
Người dẫn khách cũng có quan hệ t́nh cảm với người mẫu. Một người dẫn khách nói chiêu của anh ta khi muốn tuyển mộ một nhóm người mẫu mới: “Bạn t́m cô nào nổi nhất - cô gái vui vẻ, nổi bật nhất trong nhóm - rồi ngủ với cô ta”. Người dẫn khách đa phần không muốn người mẫu coi họ là môi giới hay chủ đang trả lương cho nhân viên.
Nhưng thực tế là họ có kiểm soát người mẫu. Người dẫn khách cũng tuyển mộ, kiểm soát, thưởng phạt người mẫu như sếp với nhân viên. Các cô gái về lư thuyết có thể tự do đến và đi tùy ư muốn, nhưng sẽ bị nói cho cảm thấy xấu hổ nếu bỏ một buổi tiệc tùng giữa chừng.
Bản thân tôi chứng kiến điều này khi tôi cố về sớm, trong một bữa tối mà một chủ club sắp xếp cho khách. “Này, này, này, cô tới ăn rồi chuồn sao?... Cô không cứ thế đi được. Ít nhất cô phải ở tới món tráng miệng và cà phê… cô không phải trả tiền, tất nhiên, nhưng cô phải ở tới cuối. Và v́ đây là New York, cô biết đấy, nên phải xuống dưới tầng, làm chén rượu, ở lại chút nữa”.
Một số người dẫn khách mà tôi biết c̣n dùng các chiêu để người mẫu khó bỏ về giữa chừng, như gửi lại áo khoác hoặc để túi xách vào dưới ghế mà mọi người thường nhảy sau đó. Đó không phải các phương pháp quản lư nhân viên truyền thống, nhưng chúng có hiệu quả.
Nhưng điều ngược đời là địa vị của người dẫn khách trong “nền kinh tế các hộp đêm VIP” lại gần giống các cô gái mà họ quản lư, hơn là những người khác, dù người dẫn khách thường không nhận ra. Cũng như các cô gái, hầu hết người dẫn khách cũng mơ một ngày vào được giới siêu giàu mà họ đang phục vụ bằng tiệc rượu. Nhưng sau cùng, tiền bạc và địa vị vẫn nằm ngoài tầm với. Họ chỉ có thể giả vờ ḿnh thuộc về nơi đây.
Dre quả quyết rằng mối quan hệ với giới siêu giàu sau cùng sẽ giúp anh ta có được một thương vụ lớn. Mỗi đêm tôi đi club cùng anh ta, hay mỗi bữa trưa, anh đều nói về một dự án nào đó sắp nắm được: một công ty xe limousine, một dự án phim, một show truyền h́nh, và tất nhiên cả sự nghiệp âm nhạc của anh - một sự nghiệp lúc nào cũng “chuẩn bị thăng hoa”.
Tháng này, anh ta nói đang gọi vốn cho một công ty công nghệ nhờ vào quan hệ với nhiều tỷ phú và nhà đầu tư. Tháng sau, anh lại đang bàn về một thương vụ viễn thông ở Serbia. Nhưng tất cả đều chưa đi đến đâu. Các vị khách luôn gọi anh mỗi khi muốn tiệc tùng, nhưng không có nghĩa họ coi anh là đối tác làm ăn nghiêm túc.
Nhưng Dre chưa hề mất đi sự lạc quan. “Khi tôi nghĩ xem tôi đến từ đâu, và bây giờ tôi sắp là một triệu phú… đây chính là giấc mơ Mỹ - câu chuyện của chính tôi”, anh nói.