Mẹ cậu bé bảo:
- Mẹ vào nhà vệ sinh một lát. Chúng ta chờ bố tới rồi ăn luôn.
Nhà hàng khá sang, bày biện đẹp mắt. Trên trên bàn, cơ man là món, toàn những thứ đắt tiền.
Cậu bé đang bấm điện thoại, th́ nghe tiếng mời:
- Bạn ơi, mua dùm tớ bịch đậu phộng với.
- Ơ ḱa, cậu đấy à? Cậu phải đi bán hàng rong à.
Th́ ra là bạn học của cậu bé.
- Tớ... tớ chỉ đi bán dùm cho mẹ tớ thôi.
- Cậu ăn chưa? Chưa ăn th́ ngồi đây ăn cùng với tớ.
- Ư đâu có được, bố mẹ cậu la th́ sao.
- Bố mẹ thương tớ lắm. Mà lần nào cũng dư cả, cậu đừng lo.
- Tớ... ngại lắm.
- Vậy cậu cầm về mà ăn. Cua này, Tôm này, Mực này... Cậu cầm cả tô về đi, tớ ngán mấy món này lắm rồi.
Chú bé kia nh́n với ánh mắt thèm thuồng, nuốt nước bọt ừng ực.
- Cái ǵ thế này? Phục vụ đâu?
Bố cậu bé vừa tới, thấy chú bé kia đang bê cái tô trên tay, nên ngờ vực.
- Bố ơi, bạn ấy là bạn học con đó bố. Bạn ấy đói bụng, nên con cho bạn ấy đấy.
- Cái ǵ? Con có biết từng ấy bao nhiêu tiền không. Ai nói ǵ con cũng tin được à.
- Nhà ḿnh có ăn hết đâu bố. Con giúp bạn con mà.
Ông bố quay qua cậu bé kia:
- Bỏ cái tô xuống bàn ngay. Muốn ăn th́ bỏ tiền ra mua mà ăn, nghe chưa.
- Nhưng bạn ấy cho cháu rồi mà...
Hai đứa trẻ cùng mếu máo, rồi ̣a khóc.
Mẹ cậu bé đi ra, thấy vậy, hiểu ngay sự việc. Người mẹ nói với con ḿnh bằng giọng ôn tồn:
- Con muốn giúp bạn cũng được, nhưng phải nhờ nhà hàng bỏ vào bịch cho bạn mang về, v́ cái tô này của nhà hàng, ḿnh không tùy tiện cho người khác được.
Rồi người mẹ quay qua cậu bé kia:
- Cháu chờ một lát, rồi cháu cầm bịch thức ăn về nhé. Cháu thông cảm, chỉ là chú hiểu nhầm cháu thôi.
Đứa bé kia không khóc nữa, cầm bịch đồ ăn, cảm ơn, rồi mới rời đi.
Ông bố càm ràm:
- Em tốt quá rồi đấy. Biết đứa kia thế nào mà cho nó.
- Em biết đó là bạn học của con ḿnh. Em biết con ḿnh đă cho đứa bé ấy rồi. Em không làm khác được. Miếng ăn mà anh, khổ sở lắm...
VietBF@sưu tập