Vài ngày trước, Trương Lục Quân nhận được một tin nhắn từ lớp trưởng đại học cũ, mời anh về thành phố nơi tất cả từng theo học để tham gia buổi họp lớp. Đă nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng gặp lại những người bạn cũ, Trương Lục Quân cảm thấy xúc động và quyết định thu xếp công việc để tham dự.
Với nhiều năm kinh doanh, Trương Lục Quân hiện là người giàu có nhất trong lớp, sở hữu một tập đoàn thành công. Tuy nhiên, anh vẫn giữ cho ḿnh lối sống giản dị, không phô trương. Khi đến nhà hàng – nơi tổ chức buổi họp lớp, anh vui vẻ tṛ chuyện, ôn lại kỷ niệm với bạn bè. Bữa tiệc diễn ra trong không khí rộn ràng, các món ăn được dọn lên liên tục, nhưng nhiều món vẫn chưa kịp động đũa đă bị bỏ dở.
Nh́n thấy lượng thức ăn thừa quá nhiều, Trương Lục Quân liền gọi nhân viên phục vụ và yêu cầu một túi nhựa để gói lại. Hành động này ngay lập tức khiến cả bàn chú ư. Một số người bắt đầu x́ xào, có người cười mỉa: "Lục Quân à, không ngờ cậu giàu vậy mà vẫn tiết kiệm thế! Không lẽ công ty cậu gặp vấn đề tài chính rồi sao?"
Ngồi gần đó, Vương Minh - một người bạn từng chung kư túc xá với Trương Lục Quân - cười nhạo: "Đă thành đạt mà vẫn không quên thói quen tiết kiệm thời sinh viên à? Cậu không thấy ngại sao khi đi họp lớp mà lại xin đồ ăn thừa?".

Ảnh minh hoạ
Những lời cười cợt vang lên, nhưng Trương Lục Quân chỉ b́nh thản cầm lấy túi đồ ăn và nói: "Ḿnh xin lại một chút thức ăn chưa động đến, không có ǵ là đáng xấu hổ cả."
Buổi họp lớp kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Khi bước ra khỏi nhà hàng, Trương Lục Quân dừng lại trước một góc đường, nơi có vài người vô gia cư đang co ro trong cái lạnh. Anh cúi xuống, trao tận tay họ những hộp thức ăn, nhẹ nhàng nói: "Mọi người cầm lấy nhé. Đồ ăn c̣n sạch, đừng ngại."
Những người vô gia cư rối rít cảm ơn. Một số bạn học của Trương Lục Quân, vừa cười cợt anh lúc năy, giờ đây sững người lại. Họ bất ngờ trước hành động của anh. Đúng lúc đó, một chiếc xe sang trọng tiến lại gần, tài xế bước xuống, cung kính nói: "Thưa ông chủ, xe đă sẵn sàng. Xin lỗi v́ tôi đến muộn."
Lúc này, mọi người mới thực sự hiểu được thân phận của Trương Lục Quân. Một người bạn bàng hoàng hỏi: "Cậu… thực sự giàu có đến vậy sao? Nhưng tại sao lại xin đồ ăn thừa?"
Trương Lục Quân mỉm cười: "Có tiền không có nghĩa là ḿnh quên đi những giá trị quan trọng. Trước đây, ḿnh từng sống trong cảnh khó khăn, có thời gian c̣n vô gia cư. Ḿnh hiểu nỗi khổ khi phải chờ đợi một phần ăn từ nhà hàng. V́ vậy, nếu có thể giúp đỡ, tại sao lại không làm?"
Câu nói của anh khiến cả nhóm trầm lặng. Những ai từng cười nhạo anh đều cúi đầu xấu hổ. Vương Minh, người mỉa mai anh lúc trước, cũng lặng người không nói thêm lời nào.
Buổi họp lớp hôm đó đă để lại một bài học sâu sắc. Không ai có thể đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài hay hành động nhất thời. Sự giàu có không chỉ nằm ở tiền bạc mà c̣n ở tấm ḷng. Và quan trọng hơn cả, dù đi đến đâu, thành công thế nào, hăy luôn nhớ về những ngày gian khó, để biết yêu thương và san sẻ với những người kém may mắn hơn.
VietBF@ Sưu tập