Cuộc đời tôi không khác ǵ một cuốn tiểu thuyết buồn, mỗi chương lại thêm phần u ám. Lấy nhầm người đàn ông không ra ǵ, tôi bị cuốn vào một cuộc hôn nhân đẫm nước mắt, sống trong sự đau khổ triền miên suốt 6 năm trời.
Nhưng rồi mọi thứ cũng chẳng thể giữ măi. Đầu năm nay, khi phát hiện chồng ngoại t́nh, tôi nhận ra ḿnh không thể chịu đựng thêm được nữa. Bỏ lại sau lưng mọi tổn thương, tôi ôm con trai 5 tuổi rời khỏi ngôi nhà mà tôi từng nghĩ sẽ là nơi gắn bó cả đời.
Cuộc sống xa nhà không dễ dàng. Nhưng điều khiến tôi an ủi là sự quan tâm của gia đ́nh chồng dành cho hai mẹ con. Dù sống cách xa hàng trăm cây số, mẹ chồng và chị chồng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han, thậm chí thi thoảng gửi tiền giúp tôi trang trải cuộc sống.
Thế rồi, một tuần trước, tin dữ ập đến: mẹ chồng tôi qua đời v́ bệnh tim tái phát. Tôi nghẹn ngào muốn đưa con về chịu tang, nhưng chị chồng khuyên can. Chị nói thẳng, nếu tôi trở về, chồng tôi sẽ không để mẹ con tôi yên ổn. Tôi đành ngậm ngùi ở lại, nén nỗi đau mà không thể thắp cho bà một nén nhang.
Những tưởng câu chuyện đau ḷng sẽ khép lại tại đây, nhưng không ngờ vài ngày sau, chị chồng bất ngờ gọi điện. Chị thông báo một tin khiến tôi chết lặng: mẹ chồng đă để lại di chúc, cho con trai tôi thừa kế căn nhà. C̣n 200 triệu tiền tiết kiệm, vốn là phần mẹ dành cho chị chồng, chị quyết định gửi lại cho tôi, bảo rằng đó là món quà bà muốn dành cho cháu nội.
Giọng chị nhẹ nhàng nhưng cương quyết: “Em cần tiền để nuôi con, chị sẽ chuyển khoản cho em hoặc em có thể lén về nhận trực tiếp. Đừng lo, chị sẽ sắp xếp để em không phải chạm mặt anh ấy.”
Tôi nghe chị nói mà cổ họng nghẹn đắng. Món quà bất ngờ ấy như một tia sáng giữa lúc tôi đang chới với giữa khó khăn. Nhưng ḷng tôi lại đầy mâu thuẫn. Mẹ chồng mất, tôi chưa kịp làm tṛn đạo hiếu, liệu tôi có xứng đáng nhận số tiền này? Hay tôi nên từ chối, giữ lại chút tôn nghiêm cho chính ḿnh?
Đứng giữa lằn ranh của t́nh cảm và ḷng tự trọng, tôi thực sự không biết phải làm ǵ. Ai có thể cho tôi lời khuyên trong lúc khó khăn này?
VietBf@ sưu tập
|