Chuyện cách nay cũng khá lâu, hồi cái thời làm ruộng c̣n cày bằng trâu chớ không có máy cày như bây giờ.
Lúc ấy có anh nọ chuyên cày mướn, mà hôm đó cày cũng không xa nhà lắm. Đến trưa vợ nấu cơm xong mới ra kêu ảnh nghỉ tay về ăn cơm.
Chị vợ ra cách chỗ anh chồng cày cũng hơi xa xa cách mấy đám ruộng kêu:
-Bớ chồng nghỉ tay về ăn cơm!
Anh chồng đă nghe rồi nhưng vợ tưởng chồng chưa nghe nên kêu nữa:
- Em kêu chồng về ăn cơm nghe hôn?
Anh chồng hét lớn lên:
- Tao nghe r...ồ...i ! Để tao giấu cái cày rồi tao về... ề...!
Chị vợ về trước dọn cơm xong cái anh chồng về hai người ăn cơm. Chị vợ mới trách: ḿnh thiệt vô ư hết sức, đă giấu cái cày mà c̣n la lớn, lỡ ăn trộm nó lấy rồi lấy cái ǵ mà cày.
Lúc ấy anh ta mới giật ḿnh biết là vợ nói phải, nên ăn cơm chẳng ngon lành ǵ hết, lùa đại vài chén rồi buông đũa, chẳng kịp uống nước, chạy một mạch ra chỗ giấu cái cày.Th́...ôi thôi! Cái cày bị trộm lấy mất!
Anh ta chạy một mạch về nhà, hớt hơ, hớt hăi mặt không c̣n miếng máu, chạy ra sau nhà th́ gặp vợ đang rửa chén. Vợ thấy bộ dạng anh ta như vậy th́ hết hồn liền há miệng chưa kịp hỏi th́ anh ta đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.
Vợ mới hỏi nhỏ: Chuyện ǵ vậy?
Anh ta mới kề miệng sát lỗ tai vợ vừa thở hào hễn vừa nói th́ thầm: Mẹ bà nó!... Ăn trộm nó lấy mất cái cày r...ồ...i....ồi...!
VietBF@sưu tập