|
Những ngày gần đây, mạng xã hội xôn xao về việc một số ca sĩ Việt Nam đua nhau “Xin lỗi” trên các diễn đàn mạng. Những lời “Xin lỗi” được đưa ra và cộng đồng mạng đua nhau phán xét theo cách nhìn của mỗi người đã tạo ra một sự hỗn loạn hiếm thấy về một hiện tượng cũng hiếm có trên lĩnh vực văn hóa bình thường.
Đó là việc một số ca sĩ đã “nhỡ” đứng hát hoặc có hình ảnh liên quan đến lá cờ vàng có ba sọc đỏ và nay họ bị “Chiếu tướng” bởi cơ quan an ninh cộng sản, bởi cơ quan văn hóa nhà nước và nhất là “cộng đồng mõm” – nói theo ngôn ngữ dân gian – hò nhau “tẩy chay” họ để thể hiện cái gọi là “lòng yêu nước”.
Lá cờ vàng ba sọc đỏ, đại diện cho cộng đồng tị nạn của người Việt ở Mỹ sau năm 1975. Nó thường xuất hiện trong các cuộc biểu tình chống chế độ cộng sản trong nước, nhất là vào ngày tưởng niệm 30/4, là ngày Sài Gòn sụp đổ.
Hình ảnh lá cờ vàng hầu như đồng nhất với người Việt, tại các khu người Việt cư trú đông đúc, từ những lá cờ lớn treo giữa khu thương mại, cho đến những lá cờ nhỏ treo trong các tiệm ăn, cơ sở thương mại, nhà riêng… Nhiều địa phương ở Mỹ đã chấp nhận lá cờ này là đại diện cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại địa phương.
Lá cờ vàng của cộng đồng người Việt làm nên điều khác biệt so với các cộng đồng thiểu số khác, vì ta thường ít khi thấy cờ của các cộng đồng này trong các sự kiện có tính công cộng, so với người Việt với rất nhiều cờ vàng.
Và thế là họ phải tự kiểm điểm, tự kiểm duyệt để rồi mấy hôm nay đưa lên mạng những lời xin lỗi thật thống thiết và đáng thương. Họ thanh minh thanh nga rằng do chưa nhận thức đủ, do hoàn cảnh trước đây nọ kia… đủ cả và khẳng định rằng họ là người yêu nước…
Ở đây, họ đã nhầm lẫn rất lớn – hay cố tình nhầm lẫn? – giữa khái niệm Tổ Quốc và đảng, bởi khi Đảng cố gắng để xóa nhòa ranh giới ấy, cố gắng để hợp nhất hai khái niệm ấy, thì trên thực tế, đảng là một thực thể hoàn toàn khác và nhiều khi đi ngược lại với khái niệm Tổ Quốc, Nhân Dân, Dân tộc. Thế nên, sự trung thành với Đảng khác với tình yêu quê hương, đất nước.
Điều kỳ lạ, là thậm chí một đoạn video của một đôi vợ chồng sang Mỹ có việc đã được cho ngủ nhờ một căn phòng mà ở đó, có cờ vàng, cũng đã trở thành đề tài, thành dự án cho Công an, văn hóa có công việc mà làm, cho cộng đồng 3 củ tha hồ ném đá, mà kêu gọi tẩy chay.
Đấy là câu chuyện buồn cười, bởi cho đến nay, chưa thấy bất cứ điều luật nào quy định việc đi ra nước ngoài, vào nhà người khác phải đứng nơi nào, ngồi hoặc nằm ở đâu thì mới được lòng đảng.
Người ta còn nhớ câu chuyện Đức Giám mục Hoàng Đức Oanh, Giáo phận Kon Tum.
Trước khi đi sang Mỹ, nhà cầm quyền đã cho mời ngài đến nói chuyện. Trong câu chuyện họ đề nghị ngài không chụp hình ảnh hoặc ngồi dưới cờ vàng. Ngài đã thẳng thắn và dứt khoát như sau:
– Các ông có thể cho tôi đi hoặc không thì tôi trả lại hộ chiếu, còn tôi khi đi đến nhà người ta, phải tôn trọng họ. Tôi không thể bảo họ phải đặt bàn chỗ nọ, đặt ghế chỗ kia, hay họ phải sửa bàn thờ hướng này, đặt trên bàn thờ cái kia thì tôi mới vào. Họ mời tôi đến chứ không phải tôi đến để chỉnh sửa họ theo ý tôi. Thế nên, họ đặt cờ hay đặt cái gì là quyền của họ chứ không phải của tôi.
Và đến đó thì công an cũng… tịt.
Với các ca sĩ, khi đến cộng đồng người Việt hải ngoại để hát, để kiếm tiền, để mưu cầu nhiều thứ khác, tại sao phải buộc họ đứng chỗ nào hay ngồi chỗ nào?
Báo chí chưa nói rõ, sau khi xin lỗi vì đã đứng gần cờ vàng, các ca sĩ ấy có trả lại tiền, những đồng đola mà những chủ nhân cờ vàng ấy đã đưa cho họ hay không? Nhưng với tinh thần sám hối như hiện nay, rất có thể họ sẽ trả lại tất cả để thể hiện sự trung thành với đảng.
Còn nhà nước và đảng, những đồng tiền mà các ca sĩ, nghệ sĩ ấy đi hát dưới cờ vàng mang về nộp thuế, những cộng đồng cờ vàng làm nên lượng Kiều hối hàng chục tỷ đola kia, đảng có từ chối tiền của những người cờ vàng không?
Nếu không thì tại sao?
*****
Paris By Night 134 diễn ra ở Bangkok là một trong những chủ đề được nhiều người bàn luận trên mạng xã hội. Chắc người Thái sẽ ngạc nhiên vì sao một sự kiện đình đám như thế của người Việt lại tổ chức trên đất Thái, thay vì ở Việt Nam? Người Thái có óc thực tế. Họ nghĩ rằng Việt Nam sẽ thu được nguồn lợi lớn từ du lịch và các dịch vụ kèm theo nếu được tổ chức ở Việt Nam. Đây quả là vấn đề khó hiểu đối với họ. Biết giải thích như thế nào cho người Thái? Nói rằng vì người Việt ghét người Việt ư? E rằng họ lại càng khó mà hiểu vì dân Thái vốn hiền hòa và hay giúp đỡ nhau.
Cho dù chính quyền đã ban hành một số chính sách công nhận hoặc khôi phục giá trị của nhiều công trình, tác phẩm văn hóa – nghệ thuật thời Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Nhiều tác phẩm âm nhạc ngày trước được gọi là “nhạc vàng” nay được hát và biểu diễn rộng rãi. Nhiều văn nghệ sĩ thời VNCH được về nước sinh sống và hát lại. Nhiều tác phẩm văn học của các nhà văn thời VNCH được in lại. Nhiều vị lãnh đạo khi ra nước ngoài tiếp xúc với kiều bào đã khẳng định đất nước luôn mở rộng vòng tay đón kiều bào về xây dựng quê hương nhưng chính sách đúng đắn như thế dường như chưa thật đồng bộ và thống nhất. Một ca sĩ hải ngoại dù đã được cơ quan cấp trung ương cho phép biểu diễn nhưng vẫn có thể bị một cơ quan địa phương buộc dừng. Chính sách ấy cũng chưa đủ mạnh, nên có trường hợp địa phương tìm cách cản trở bằng cách này hay cách khác mà trường hợp ca sĩ Khánh Ly vừa qua là một ví dụ... Xâu chuỗi những hiện tượng như thế, người ta có cảm giác nhà nước hình như còn dè dặt, chưa thật lòng mở rộng cửa đón đồng bào mình.
Những người Việt hát tiếng Việt nhưng không được biểu diễn ở nước Việt vì không muốn người Việt xem song nhiều người Việt vẫn muốn xem những người Việt này hát tiếng Việt nên chấp nhận mua thêm vé máy bay, trả tiền khách sạn và vé xem show. Năm nào đó bà con nô nức qua Singapore. Nay nô nức qua Thailand. Rốt cuộc là người bị cấm coi vẫn được coi. Chỉ là tốn thêm tiền, tốn bộn.
Việc các nghệ sĩ ở Việt Nam ra nước ngoài, hay nghệ sĩ hải ngoại về Việt Nam biểu diễn, là chuyện “thường ngày ở huyện”. Nhu cầu trao đổi, giao lưu nghệ thuật là chính đáng. Do đó, việc nhà nước chỉ trích, thậm chí là xử lý những nghệ sĩ từng biểu diễn ở Hoa Kỳ, với lý do có dính vấn đề “nhạy cảm” về chính trị, khiến công luận bất bình cũng là điều dễ hiểu.
Có thể kể ra như, chuyện vợ chồng nghệ sĩ xiếc Quốc Nghiệp và nữ ca sĩ Ngọc Mai bị phê phán, chỉ trích, vì xuất hiện cùng lá cờ vàng ba sọc tại Mỹ; hay chuyện ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng bị đình chỉ biểu diễn trong 9 tháng, vì đeo cái gọi là huy hiệu giống “Biệt công bội tinh”, của chế độ Việt Nam Cộng hòa.
Mới đây, vì sợ bị cấm biểu diễn hay bị cấm phát sóng trên các chương trình giải trí của các đài truyền hình, hàng loạt các danh tài trong nước từng “lỡ” xuất ngoại biểu diễn, phải chủ động “sám hối” để được nhẹ tội. Như ca sĩ Phạm Khánh Hưng, Myra Trần, Tóc Tiên… đã lên tiếng xin lỗi, kèm theo những lời giải thích đầy “bi ai”, cho biết rằng, họ cũng vì “miếng cơm, manh áo”, và hoàn toàn không liên quan đến quan điểm chính trị, hay chống phá nhà nước.
Nhà nước Việt Nam chủ trương chỉ trích, xử lý, đối với các nghệ sĩ từng biểu diễn ở Hoa Kỳ, với lý có dính đến “cờ vàng”, thực chất là hành động “truy sát” các nghệ sĩ. Đây là một chủ trương hết sức sai lầm của Ban Tuyên giáo Trung ương và Bộ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao Du lịch Nguyễn Văn Hùng.
Công luận thấy rằng, cộng đồng người Việt ở nước ngoài từng được Đảng gọi là “khúc ruột ngàn dặm”, họ chính là nguồn tài chính hùng hậu cho Việt Nam, với số ngoại tệ gửi về mỗi năm bình quân khoảng gần 20 tỷ USD. Trong vòng 30 năm, số ngoại tệ của người Việt ở nước ngoài gửi về, đúng bằng tổng số vốn đầu tư nước ngoài giải ngân trong nước.
Một vấn đề nữa mà công luận nhấn mạnh, thay vì cúi đầu để sám hối trước bạo quyền, thì các nghệ sĩ, ca sĩ, cần ý thức được rằng, trong luật pháp Việt Nam không hề có bất cứ điều luật nào cấm cờ vàng ba sọc đỏ cả. Và cho tới nay, Bộ Văn hóa, Thể thao Du lịch, cũng không có ban hành một thông tư / nghị định, hay một văn bản dưới luật, cấm các nghệ sĩ biểu diễn, nếu sân khấu có sử dụng cờ vàng ba sọc đỏ. Đó là các quyền hợp pháp của các nghệ sĩ, ca sĩ.
Thực ra, tăng trưởng của nền kinh tế Việt Nam chủ yếu là do các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, gọi tắt là FDI. Thực tế, doanh nghiệp Việt Nam chết như ngả rạ. Ngay cả những ông lớn như VinGroup, Novaland, FLC vv.. hoặc bị ngã hoặc chao đảo. Không doanh nghiệp nào làm ăn sinh lợi. Trong khi đó, thị trường chứng khoán đang ngày càng lòi ra khối u rất khó chữa.
Trong tình hình nền kinh tế khốn khó như vậy, kiều hối là một cứu cánh rất lớn cho nền kinh tế. Kiều hối là tiền tươi thóc thật của người Việt, còn tài sản tăng trưởng của GDP thì hầu hết nằm trong tay các FDI. Nói cho cùng, tiền của FDI cũng là tiền của nước ngoài, không phải tiền của người Việt. Hiện nay, chỉ có cách dụ cho người Việt hải ngoại gửi thật nhiều ngoại tệ Việt Nam là cách hay nhất, là con đường kiếm đô la không bị rủi ro.
Năm 2022, Chính phủ Việt Nam la toáng lên việc nhà nước Úc cho in hình cờ Việt Nam Cộng Hòa trên đồng tiền xu kỷ niệm mệnh giá 2 đô la của họ. Đây là hành động phản ứng thái quá, bởi nhà nước Úc họ phát hành tiền xu, tôn vinh những người lính của họ, những người đã từng cầm súng chiến đấu bên cạnh người lính Việt Nam Cộng Hòa trước đây. Người lính từng chiến đấu bảo vệ cờ vàng, thì họ in cờ vàng để vinh danh. Đấy là điều bình thường, hợp pháp, hợp tình, hợp lý ở Úc, chẳng liên quan gì đến chính quyền Cộng sản Việt Nam.
Cộng sản cho người Việt khắp nơi trên thế giới thấy rằng, họ muốn đô la của người Việt hải ngoại và tìm mọi cách chèo kéo, nhưng họ lại căm thù lá cờ thiêng liêng của người Việt hải ngoại.
Giới nghệ sĩ muốn làm ăn yên ổn buộc phải vào cuộc chiến đánh sập Cộng Sản
Bản chất của Đảng Cộng sản là vong ân, họ đã từng nhận rất nhiều tiền từ bà chủ hiệu buôn Cát Hanh Long – Nguyễn Thị Năm, nhưng sau đó, họ đã giết bà một cách dã man nhất, chỉ vì họ kết tội bà là địa chủ. Họ thấy tiền thì mắt sáng rỡ, còn người cho họ tiền, họ không bao giờ mang ơn, mà ngược lại, có khi lấy oán báo ơn. Cho nên, người Việt trong và ngoài nước nói chung và giới nghệ sĩ nói riêng là muốn sống yên ổn cần phải gia nhập cuộc chiến đánh sập Cộng Sản.
|
|