10 năm qua kể từ khi tội ngoại t́nh của tôi bị phát hiện, vợ vẫn luôn đay nghiến khiến gia đ́nh không lúc nào vui vẻ, nhưng không chịu ly hôn để giải thoát cho nhau.
Vợ chồng tôi đă kết hôn được 15 năm và có một cô công chúa vô cùng đáng yêu. Con gái năm nay 12 tuổi, đang học lớp 6.
Cả hai chúng tôi đều sinh ra, lớn lên ở một vùng quê nghèo, nhưng khi lên Hà Nội học đại học mới quen biết và yêu thương nhau. T́nh yêu lớn dần qua những bữa cơm sinh viên đạm bạc, chỉ có rau, đậu và lạc. Sau khi ra trường đi làm khoảng 3 năm th́ hai đứa làm đám cưới.
Tôi không phải sinh viên xuất sắc nhưng may mắn được cô giáo giới thiệu vào làm tại một công ty lớn. Công việc thuận lợi giúp tôi có được nguồn thu nhập khá. Vợ tôi là người thông minh, năng động nên công việc dù hơi vất vả nhưng được nhận mức lương cao. Nhờ vậy, chỉ sau 4 năm kết hôn, chúng tôi đă tích lũy được chút vốn, quyết định vay thêm tiền để mua một căn hộ chung cư ở nội thành.
Việc mua nhà khiến vợ chồng tôi phải gánh trên vai khoản nợ lớn, do đó phải lao vào kiếm tiền. Cả hai đứa thường xuyên về muộn, thời gian dành cho nhau ngày một ít hơn. Chúng tôi hiếm khi căi nhau, nhưng không biết từ lúc nào, tôi có giảm giác giữa ḿnh với vợ có một khoảng cách nào đó. Có lẽ v́ vậy mà tôi phải ḷng cô em đồng nghiệp. Mỗi bữa trưa, cô ấy thường đi ăn cùng tôi và rồi "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", chúng tôi đă đi quá giới hạn.
(Ảnh minh họa: Alamy)
"Cái kim trong bọc lâu này cũng phải ḷi ra", chuyện ngoại t́nh của tôi bị vợ phát hiện sau đó khoảng một năm. Lúc đó vợ hết sức thất vọng và giận dữ, muốn ly hôn nhưng tôi quyết níu kéo. Tôi t́m đủ lư do để không kư vào đơn.
Dù hai đứa đă có khoảng cách, t́nh cảm không thắm thiết như trước, tôi không chê vợ điều ǵ và thật sự không muốn gia đ́nh ly tán. Nếu ly hôn, người chịu thiệt tḥi nhất sẽ là con gái; bố mẹ ở quê nếu biết cũng sẽ rất đau ḷng, v́ ông bà yêu quư con dâu chẳng khác con đẻ. Tôi hết sức bày tỏ sự hối lỗi, nêu hết những lư do trên và hứa với vợ sẽ chấm dứt với cô đồng nghiệp, cuối cùng vợ cũng phần nào nguôi ngoai, không gửi đơn ly hôn nữa.
Sau lần đó, tôi hoàn toàn không dám ngó ngàng ǵ đến những người phụ nữ khác, giữ sự trung thành tuyệt đối với vợ, quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, tham gia nhiều hơn vào việc chăm sóc gia đ́nh, con cái. Tuy nhiên, vợ tôi không quên được chuyện chồng từng phản bội, hễ tức chồng hoặc nghe chuyện ngoại t́nh của hàng xóm, của nhân vật trên tivi là lại nhắc đến tội lỗi cũ của tôi.
Dù tôi nỗ lực đến đâu trong việc bày tỏ thành ư của ḿnh, cố gắng chứng minh ḿnh thật sự đă thay đổi, không bao giờ tái phạm, vợ vẫn không quên được vết thương ḷng cùng nỗi hận trước đây. Cô ấy ngày càng khó chịu, ăn nói thêm độc địa, khiến tôi ngày càng mệt mỏi, đến mức sự trung thành với vợ cũng chỉ để tránh rắc rối chứ không phải v́ yêu thương, v́ t́nh cảm cứ bị bào ṃn dần sau những lần bị rỉa rói.
Tôi cảm thấy cuộc sống gia đ́nh giống như địa ngục. Nhiều lúc không chịu nổi, chính tôi đề nghị ly hôn, nhưng đến lượt vợ kiên quyết không chịu. Cô ấy c̣n lôi bố mẹ hai bên vào cuộc để đấu tố tôi, một người đă ngoại t́nh c̣n đ̣i bỏ vợ con...
Cứ như thế, 10 năm trôi qua kể từ khi tội lỗi của tôi bị phát hiện, chuyện ngoại t́nh vẫn là bóng ma ám ảnh cuộc sống gia đ́nh như một cái ung nhọt không bao giờ khỏi mà luôn nhức nhối. Tôi cảm thấy bế tắc v́ ngạt thở trong cuộc hôn nhân, nhưng nếu vợ muốn duy tŕ nó th́ tôi không dám là người kiên quyết hủy bỏ.
Tôi nên làm ǵ đây?