Xuống khỏi máy bay, tôi mở điện thoại, th́ thấy tin nhắn của em, hẹn tối nay gặp tôi.
Con tim chợt bồi hồi. Đă lâu lắm rồi. Em là người đầu tiên tôi thích. Thủa ấy t́nh cảm trong veo, thánh thiện.
Tôi nán lại thành phố để chờ gặp em, rồi mới về nhà thăm mẹ tôi.
Quán nước em chọn b́nh thường, có vẻ b́nh dân. Mấy bộ bàn ghế nhựa, mặt bằng hơi tù túng, nhỏ hẹp. Tôi gọi ly cà phê phin, nh́n từng giọt tí tách, và mường tượng về em, cô bé hoa khôi năm xưa.
Em tới, đứng trước mặt tôi, tôi mới nhận ra. Em khác quá nhiều. Em già đi quá nhiều.
Em mặc bộ quần áo rất b́nh thường, không phấn son. Mấy sợi tóc ḷa x̣a, gương mặt xuất hiện nhiều vết nám.
Gặp tôi, em rất mừng. Em hỏi thăm tôi rất nhiều. Lúc biết tôi đang có một gia đ́nh trọn vẹn, hạnh phúc, em bảo: "Thế th́ em yên tâm rồi".
Tôi muốn hỏi em rất nhiều thứ. Nh́n em, tôi có cảm giác xót xa. Đôi mắt em sâu thẳm, chất chứa nhiều nhọc nhằn. Tôi sợ chạm vào vết thương của em.
Thấy tôi ấp úng, em chủ động hỏi: "Anh có muốn nói ǵ với em không?". "Anh muốn biết cuộc sống hiện tại của em. Nhưng em không cần phải nói, nếu em không muốn". Em bật cười: "Anh vẫn nhẹ nhàng như thế, chẳng thay đổi tư nào. Chuyện của em không vui, kể ra lại làm anh buồn ḷng thêm".
Tôi khuấy ly nước rau má, rồi đưa cho em: "Vui hay buồn, th́ đó là cuộc sống của em. Anh muốn được nghe em tâm sự".
Em lúng túng vén mấy sợi tóc xơ xác ra phía sau, nh́n ly nước trước mặt, kể bằng giọng chậm răi: "Số em không được may mắn như anh. Chồng em là con một, lại trưởng họ, nên muốn có con trai.
Em sinh ba đứa đều là gái anh à. Lúc sinh đứa thứ hai, em bị băng huyết nặng, tưởng mất mạng rồi ấy chứ. Nhưng bố mẹ chồng, rồi chồng em vẫn năn nỉ em ráng thêm một lần nữa. Đứa thứ ba suưt chút nữa th́ bị ngạt. Em sợ, và nhất quyết không đẻ nữa.
Em bị cả nhà chồng chê sức khỏe yếu, và không biết đẻ. Chồng em bí mật có con bên ngoài, nhưng vẫn là gái".
Ḷng tôi như bị xát muối. Cái vẻ cam chịu, buồn bă của em làm tôi không chịu nổi.
Tôi bức xúc hỏi: "Thế mà em cũng chịu đựng được sao. Em phải thương bản thân ḿnh chứ". "Em thương em, nhưng em cũng thương con em. Dù bố của chúng thế nào, th́ em vẫn muốn con ḿnh gần với bố. Có bố nào ghét bỏ con ḿnh được đâu anh".
Tôi không biết nói ǵ nữa. Tôi càng nói nhiều, càng làm em đau ḷng thêm mà thôi.
Tôi nh́n em. Trước kia tôi hằng ao ước được ôm bờ vai em. C̣n bây giờ, tôi chỉ muốn đưa bờ vai ḿnh ra, cho em một điểm tựa.
Em nh́n tôi, rồi cười: "Thấy chưa, đă bảo đừng nghe chuyện của em, anh sẽ buồn mà". "Anh thấy em hay húng hắng ho. Hứa với anh, em phải quan tâm ḿnh một chút đấy". "Chỉ là di chứng từ những lần sinh nở thôi anh à, anh đừng lo".
Em xem điện thoại, rồi vội vàng đứng dậy: "Thôi chết, muộn quá rồi, em phải về đây".
Tôi đi theo em ra ngoài. Vừa lúi húi quay cái xe tay ga cũ cho em, tôi vừa dặn, sau này nếu con em vào Sài G̣n học, th́ nhớ liên lạc cho tôi, tôi sẽ hỗ trợ các cháu.
Em ngồi lên xe, ngước nh́n tôi. Tôi hiểu em đang nghĩ ǵ, v́ tôi cũng thế.
Em chào tôi, nhưng nấn ná một lúc, em mới chạy xe đi. Bầu trời đêm se lạnh, ánh đèn đường vàng vọt, em dần dần xa khỏi tầm mắt của tôi.
Ước ǵ, thời gian quay trở lại, và em cũng được hạnh phúc như tôi...
VietBF@ sưu tập