Tuổi già là mùa thu của cuộc đời, khi lá vàng rơi rụng, nhưng vẫn còn đó những cành cây trĩu quả của yêu thương và ký ức. Cha mẹ, khi bước vào mùa thu ấy, chỉ mong một điều giản dị: được con cháu thấu hiểu và sẻ chia. Bàn tay run run, bước chân chậm chạp, lời nói lặp lại, tất cả đều là dấu vết của thời gian, là minh chứng cho một đời đã cống hiến.
Đừng vội trách khi cha mẹ quên trước quên sau, đừng khó chịu khi họ kể mãi một câu chuyện cũ. Hãy nhớ rằng, mỗi nếp nhăn trên gương mặt, mỗi sợi tóc bạc trên đầu, đều là những trang nhật ký ghi dấu tình yêu thương vô bờ bến. Khi còn nhỏ, ta vụng về tập đi, cha mẹ kiên nhẫn dìu dắt. Khi ta khóc đêm, mẹ hát ru vỗ về. Giờ đây, khi cha mẹ cần đến ta, hãy đáp lại bằng tất cả lòng biết ơn và sự nhẫn nại.
Sự ra đi của cha mẹ, dù nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, hay nặng trĩu như một ngọn núi, đều là sự mất mát không gì bù đắp. Hãy sống sao để khi nhắm mắt, cha mẹ mỉm cười mãn nguyện, biết rằng con đã sống trọn vẹn với tình yêu thương và lòng hiếu thảo. Bởi vì, tình yêu thương không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển hóa thành những ký ức đẹp đẽ, những lời cầu nguyện ấm áp, và những bài học quý giá cho thế hệ mai sau.
VietBF@sưu tập