Đọc cuốn sổ của mẹ chồng, tôi bật khóc hối hận. Hóa ra, mẹ chồng không hề ghét bỏ tôi, bà vẫn âm thầm quan tâm tôi theo cách riêng.
22 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Ngày ấy, vừa tốt nghiệp đại học, tôi phát hiện ḿnh có thai với mối t́nh đầu. Đứa trẻ là kết quả của t́nh yêu nhưng nó đến vào thời điểm cả tôi và người yêu đều c̣n quá trẻ, chưa sẵn sàng để có một gia đ́nh nhỏ.
Ư định bỏ con đă xuất hiện, thậm chí chúng tôi suưt thực hiện điều đó nếu không có sự ngăn cản kịp thời của mẹ người yêu, cũng là mẹ chồng của tôi sau này. Hóa ra, bà vô t́nh nghe được cuộc điện thoại hẹn nhau đến pḥng khám của chúng tôi để bỏ đứa bé. Bà mắng chúng tôi suy nghĩ nông cạn, vừa ảnh hưởng sức khỏe vừa mang tội về sau.
Vậy là đám cưới "chạy bầu" được diễn ra. Ngày về thưa chuyện với bố mẹ chồng, bà không niềm nở chào đón tôi mà chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt lạnh lùng của bà khiến tôi lo sợ. Tôi cố gắng gần gũi, cố gắng tṛ chuyện, nhưng bà chỉ đáp lại bằng những câu ngắn ngủi, thậm chí có lúc c̣n tỏ ra suy tư, im lặng.
Khi chính thức trở thành con dâu mẹ chồng, tôi càng cảm nhận được sự lạnh lùng của bà. Những bữa cơm gia đ́nh, bà hiếm khi nói chuyện, hỏi han tôi. Tôi nghén, bà chỉ lặng lẽ quan sát.
Ảnh minh họa.
Ngày tôi sinh con, bà chỉ đến bế cháu, không an ủi, không động viên tôi một câu. Điều đó khiến tôi tủi thân vô cùng, thậm chí giận lây sang chồng v́ sự lạnh lùng của mẹ. Thâm tâm tôi luôn nghĩ có lẽ mẹ chồng ghét tôi, không chấp nhận tôi là con dâu mà chỉ đồng ư cho cưới v́ cháu nội của bà.
V́ vậy, hơn 4 năm qua, tôi cũng ít gần gũi với bà hơn, hay nói cách khác, tôi cũng trở thành một cô con dâu lạnh lùng, hỏi ǵ đáp nấy mà không c̣n t́nh cảm với mẹ chồng.
Nửa tháng trước, mẹ chồng tôi đột ngột qua đời v́ đột quỵ. Cả nhà ai cũng bất ngờ và đau xót. Tôi dù không có t́nh cảm yêu quư mẹ chồng nhưng vẫn cố gắng lo tang lễ cho bà một cách chu toàn nhất.
Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi cùng chồng thu dọn đồ đạc của mẹ chồng. Trong lúc dọn tủ quần áo của mẹ chồng, tôi phát hiện giữa những bộ quần áo cũ, mẹ chồng cẩn thận giữ ǵn những món quà mà tôi đă tặng bà trước đây như bộ quần áo, cái túi xách hay đôi dép. Ngày ấy, tôi cứ nghĩ mẹ chồng không thích chúng nên đă vứt đi. Nào ngờ…
Rồi tôi t́m thấy một cuốn sổ cũ, những trang giấy đă ố vàng theo năm tháng. Tôi ṭ ṃ lật ra đọc và tim tôi như thắt lại. Đó là những ḍng nhật kư của mẹ chồng, trong đó có cả những ḍng nhắc về tôi.
Bà nói thương tôi c̣n trẻ đă phải làm mẹ, thương tôi bầu b́ ốm nghén vất vả nhưng không biết phải giúp thế nào. Các bữa ăn, bà dành nhiều thời gian để quan sát xem tôi thích ăn ǵ để c̣n nấu cho hợp khẩu vị.
Bà kể rằng, mỗi khi tôi buồn, bà muốn an ủi nhưng lại sợ làm tôi thêm khó chịu nên bà chọn cách im lặng. Dần dần, bà nghĩ, có lẽ sự im lặng của bà lại khiến tôi thoải mái hơn. Đó cũng là lư do bà ít nói, ít hỏi han nhưng vẫn âm thầm dơi theo tôi mỗi ngày.
Tôi đứng lặng người. Hóa ra, sự lạnh lùng của bà không phải v́ ghét bỏ, mà v́ bà không giỏi bày tỏ yêu thương. Tôi chợt nhớ lại những lần bà đứng trước cửa pḥng tôi nhưng rồi lại quay đi, những bữa ăn bà âm thầm nấu những món tôi thích, những buổi sáng tôi thức dậy đă thấy đồ giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng.
Bất giác, tôi bật khóc hối hận. Hóa ra, mẹ chồng không hề ghét bỏ tôi, bà vẫn âm thầm quan tâm tôi theo cách riêng. Vậy mà, tôi lại không nhận ra. Giờ đây, khi đă biết tấm ḷng của mẹ chồng th́ bà đă đi xa khiến tôi chẳng c̣n cơ hội để nói một lời xin lỗi hay bày tỏ ḷng biết ơn nữa rồi…