
Hôn nhân nào chẳng có lúc chông chênh,
Gió qua mái ngói cũng thành vết xưa.
Yêu nhau chẳng phải để luôn đúng – sai,
Mà để cùng nhau vá lại ngày chưa lành.
Hôn nhân chẳng bao giờ là một hành tŕnh trơn tru. Nó không phải là con đường được trải nhung, mà đôi khi là đoạn dốc đá sỏi, chông chênh và lắm vết xước. Bởi lẽ, cuộc sống là của hai con người – mà con người th́ không ai hoàn hảo.
V́ vậy, điều kỳ diệu trong hôn nhân không nằm ở việc tránh tổn thương nhau, mà nằm ở chỗ ta biết cách chữa lành. Là người vợ biết vá lại những rạn nứt bằng sự dịu dàng. Là người chồng biết băng bó những tổn thương bằng sự thấu hiểu. Không phải chưa từng làm tổn thương nhau, mà là sau tổn thương, vẫn chọn ngồi lại, cùng nhau.
Này anh chồng, làm vợ khóc, dù vô t́nh hay cố ư, vẫn là lỗi của ḿnh. Nhận đi, đừng căi. Vợ khóc không phải để thắng thua, mà là v́ cô ấy đă kỳ vọng ở anh quá nhiều. Lau nước mắt cho vợ không làm anh nhỏ bé hơn, mà khiến anh trở thành chốn an yên nhất đời cô ấy. Vợ anh không cần lư lẽ, chỉ cần trái tim. Hăy thương vợ ḿnh nhiều hơn những lời đúng sai.
Và này chị vợ, đă bao giờ chị tự hỏi: Ḿnh có từng làm tổn thương người đàn ông ấy không? Có phải lúc nào chồng cũng là người sai? Hay là chính sự im lặng, giận dỗi, khắt khe vô t́nh đă biến căn nhà thành nơi anh ấy chẳng muốn về? Là phụ nữ, đừng để sự dịu dàng của ḿnh ngủ quên trong bếp núc, mà hăy rưới nó lên từng câu nói, từng cái nh́n. Nhẹ nhàng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh mềm khiến người đàn ông tự khắc muốn bảo vệ ḿnh.
Hôn nhân không cần một người thắng và một người thua. Mà cần hai người biết cùng nhau đứng về một phía – phía của yêu thương và tha thứ. Mỗi lần va vấp là một lần học lại cách thương nhau. Là một lần khâu lại chỗ rách. Vá lại những khoảng trống bằng sự tử tế. Nếu không biết cách "sửa và sử", th́ hôn nhân dẫu bắt đầu bằng hoa hồng, cũng sẽ kết thúc bằng gai nhọn.
Chúng ta ai cũng mỏi mệt ngoài kia – đàn ông với áp lực cơm áo, phụ nữ với gánh nặng hy sinh. Vậy hà cớ ǵ phải biến tổ ấm thành chiến trường? Sao không biến nó thành nơi ta được ngả lưng, được thở nhẹ, được là chính ḿnh – không pḥng bị?
Thương nhau, là hành động, không phải danh từ. Là lau giùm nhau những giọt mồ hôi lẫn nước mắt. Là giữ lại cái ôm dù giữa cơn giận. Là chọn nhường nhịn dù ḷng c̣n tổn thương. Hôn nhân bền không phải v́ ít lần rạn vỡ, mà là v́ sau mỗi lần rạn vỡ, vẫn chọn hàn gắn – bằng t́nh thương nguyên vẹn như thuở đầu.
Thương không đủ th́ đừng cưới. Nhưng một khi đă cưới, th́ hăy thương cho đủ.
Đừng để tháng năm vá víu khiến ḿnh quên mất lư do v́ sao ngày ấy ta chọn nắm tay nhau…
Thương nhau xin giữ tấm ḷng son,
Dẫu vá trăm lần vẫn chọn bên nhau.
V́ giữa cuộc đời bao điều xô lệch,
Chỉ cần một người – là chốn để về.
VietBF@sưu tập