Chồng luôn viện cớ hoăn sinh con. Măi đến khi người yêu cũ của anh thản nhiên nói ra sự thật, tôi mới biết ḿnh bị lừa dối suốt 3 năm qua.
Tôi và chồng cưới nhau đă gần ba năm. Ngày yêu nhau, anh thường nói rằng anh rất yêu trẻ con, rằng sau này muốn có một gia đ́nh đông vui, thật nhiều con. Tôi cũng yêu anh v́ điều đó, sự ấm áp, hiền lành và ước mơ giản dị về một tổ ấm đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.
Thế nhưng sau đám cưới, mọi thứ dần thay đổi. Anh bắt đầu viện đủ lư do để tŕ hoăn việc sinh con. Khi th́ bảo kinh tế chưa vững, lúc lại nói phải chờ có nhà riêng, rồi c̣n cả những kế hoạch học hành, làm ăn mà tôi chưa bao giờ thấy bắt đầu.
Ban đầu tôi tin anh. Tôi nghĩ, một người đàn ông có trách nhiệm, biết lo xa như thế là điều tốt. Nhưng dần dà, sự sốt ruột trong tôi lớn lên từng ngày. Tôi đă ngoài 30, không c̣n quá nhiều thời gian để chờ đợi. Bạn bè tôi, người nào cũng đă có con, mỗi lần tụ họp lại là câu chuyện về bỉm sữa, trường lớp, c̣n tôi… chỉ biết ngồi nghe và cười gượng.
Mỗi lần tôi đề cập đến chuyện sinh con, anh đều lảng tránh hoặc tỏ ra khó chịu. Có lần, anh lạnh lùng nói thẳng: “Anh chưa sẵn sàng làm bố”. Câu nói đó như một nhát dao đâm vào ḷng tôi, không chỉ v́ tôi khao khát làm mẹ, mà v́ sự thật quá khác xa những ǵ anh từng thể hiện.
Mọi chuyện chỉ thực sự vỡ lở vào một ngày rất b́nh thường trong đám cưới của bạn anh. Ở đó, tôi gặp hai người phụ nữ, Hạnh và Như, bạn cũ của chồng. Qua vài câu tṛ chuyện xă giao, tôi biết họ từng là người yêu cũ của anh. Tôi không thấy ghen hay khó chịu. Họ đều lịch sự, vui vẻ và khá thân thiện.
Có thể v́ đă uống vài ly rượu, hoặc v́ ánh mắt thương cảm của họ dành cho tôi, nên tôi buột miệng hỏi: “Ngày xưa… hai chị chia tay chồng em v́ lư do ǵ vậy?”
Người tên Hạnh nh́n tôi một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Nói cho em biết chuyện này nhé, đừng bảo là chị nói kẻo chồng em giận. Chồng em bị vô sinh đấy. Yêu anh ta hai năm mà chị không có bầu nổi, trong khi lấy chồng sau th́ 5 năm đẻ 3 đứa”.
Tôi không nhớ rơ ḿnh đă rời khỏi buổi tiệc ấy như thế nào. Đầu óc tôi quay cuồng. Ba chữ “chồng vô sinh” cứ lặp đi lặp lại. Hóa ra, suốt mấy năm qua, anh tŕ hoăn không phải v́ chưa sẵn sàng, mà v́ anh không đủ dũng cảm nói ra sự thật.
Tôi lặng lẽ đi khám, một ḿnh. Kết quả của tôi hoàn toàn b́nh thường. Tôi mang bản sao kết quả về nhà, để lên bàn. Khi anh nh́n thấy, chỉ cúi đầu im lặng. Không một lời hỏi, không một câu giải thích. Nhưng với tôi, sự im lặng ấy chính là lời thú nhận rơ ràng nhất.
Tôi yêu anh, nhưng tôi cũng muốn làm mẹ. Điều khiến tôi đau nhất không phải là việc anh vô sinh, mà là việc anh giấu tôi. Ba năm qua, tôi sống trong mong mỏi, hy vọng và thất vọng nối dài, tất cả chỉ v́ anh không đủ tin tôi để nói một câu thật ḷng.
Giờ đây, tôi mệt mỏi. Tôi không biết ḿnh có ích kỷ không khi nghĩ đến chuyện rời đi. Nhưng liệu t́nh yêu có c̣n đúng nghĩa nếu không có niềm tin và sự chia sẻ? Và liệu anh có yêu tôi thật ḷng, khi để tôi cô độc suốt 3 năm chỉ v́ một lời nói dối?
VietBF@ sưu tập
|