Khi vừa nhảy vào tung chưởng ứng cứu, bỗng vị sư phụ tôn kính "co chân" bỏ chạy. Bị vây hăm bởi 4-5 người tay lăm lăm gậy gộc, Sơn chỉ biết vừa ra tay chống đỡ, vừa nuốt nước mắt uất hận cố t́m đường thoát thân...
Trong giới vơ Việt phía Bắc, Vơ lâm phật gia là một trong những môn phái có lực lượng môn sinh hùng hậu nhất. Đặc điểm kỹ thuật của Vơ lâm phật gia được xây dựng trên nền tảng nguyên lư âm dương-ngũ hành, triết lư của vơ học cổ truyền Đông phương dựa trên nền tảng ngũ h́nh quyền: "Hổ-Báo-Long-Xà-Hạc”.
Trong đó Hổ quyền luyện tập xương cốt tạo sức mạnh cơ bản, chủ luyện “Cốt”. Báo quyền luyện sức mạnh và cơ bắp, sức bật và tốc độ, chủ luyện “Lực”. Long quyền luyện gân sức, sự dẻo dai nhu hoà, chủ luyện “Thần”. Xà quyền luyện thân pháp, eo, lưng, tay chân mềm dẻo, linh hoạt chủ luyện “Khí”. Hạc quyền luyện sự thăng bằng trầm tĩnh, chủ luyện “Tinh”. Trong đó Hổ quyền luyện “Ngạnh công”, Báo quyền , Long quyền chủ luyện “Nhu công”, Xà quyền, Hạc quyền chủ luyện “Miên công”.
Tuy nhiên, để có được những bài học bài bản và vẹn toàn như hiện nay, chưởng môn phái Vơ lâm phật gia là vơ sư Băng Sơn đă phải trải qua những tháng ngày vô cùng gian nan tầm sư học đạo. Con đường vơ học của ông đă trải dài gần 40 năm nhưng để đạt được tiếng tăm như ngày nay là cả sự hy sinh gian khổ, mồ hôi, công sức và không ít lần đổ máu mà thành…
Chụp lại từ ảnh tư liệu.
Suưt bị bố mẹ “từ mặt” v́ học vơ
Ngay sau đêm trăng được ông cụ người Hoa mở lời thu nhận truyền lại vơ học, lúc bấy giờ cậu bé Băng Sơn chỉ đến thỉnh thầy một tuần được 1 đến 2 buổi, không bao giờ học quá 3 buổi.
Thời bấy giờ, từ nhà Sơn đến khu Trại Nhăn là cả một quăng đường gian nan. Không có phương tiện, Sơn phải bắt tàu điện rồi đi bộ cả một quăng đường dài, đến được nhà sư phụ ít nhất cũng mất cả giờ đồng hồ.
Tuy nhiên, mỗi buổi đi học ấy, để “che mắt” cha mẹ, Sơn toàn phải trốn đi học khi trời đă nhá nhem tối. Nhưng “cái kim trong bọc cũng có ngày ḷi ra”, sau hơn 1 tháng th́ việc học vơ bị bại lộ.
Vốn là cha mẹ Sơn thấy cậu con bỗng thay đổi tính khí, bạ đâu là sẵn sàng “tung chưởng”. Hết cái cây trước nhà, lại đến cái dây phơi khăn mặt, thi thoảng cu cậu lại nhảy phốc lên “đấm đá”. Cộng với việc thường xuyên về muộn, lại vốn cũng là người theo nghiệp vơ, cha Sơn nh́n là biết ngay. Sau khi vặn vẹo tra khảo, không khó để cậu bé Sơn “nhỡ miệng” mà “khai”.
Sau lần thú nhận ấy, Sơn bị bố mẹ bắt nằm xuống và đánh cho một trận nhừ tử. Việc học vơ cũng v́ thế mà gián đoạn gần 2 tháng. Mặc cho Sơn năn nỉ, khóc lóc, bố cậu vẫn nhất quyết khước từ nguyện vọng của con.
“Đúng lúc đang say sưa luyện tập th́ bị cấm hăm, v́ thế hai tháng bị “giam lỏng” ấy tưởng như là cả một quăng thời gian dài dằng dặc. Cứ mỗi lần lăm le xin bố, ông lại lăm lăm cái roi trên tay mà lớn tiếng quát mắng: Xă hội không chấp nhận những chuyện vơ vẽ như thế. Chỉ những đứa hư thân mất nết mới học vơ. Chỉ cho mày con đường học hành tử tế th́ mày không nghe, mày c̣n ngoan cố th́ tao đánh chết, tao từ mặt…”, vơ sư Sơn nhớ lại.
Tuy nhiên, những trận đ̣n roi của bố chẳng nhằm nḥ ǵ với khao khát học vơ, v́ thế, một vài ngày sau, Sơn lại lén trốn đi. Mỗi lần về bị bố tóm được là thêm một trận đ̣n no. Vài lần như thế, Sơn quyết định tá túc nhà anh chị họ để… trốn.
Biết không có cách nào tách cậu con trai quư tử với vơ vẽ, bố mẹ Sơn quyết định “nhún nhường”, ra điều kiện, nếu cho gặp thầy dạy vơ th́ mới đồng ư. Tuy nhiên, khi Sơn đề nghị với ông cụ người Hoa, cụ khoát tay từ chối ngay mà rằng: “Ta dạy con th́ chỉ biết đến con”.
Vơ sư Sơn lư giải, có thể đó là do nếp nghĩ riêng của người Hoa mà kể cả sau này ông cũng không thể giải thích nổi. Chỉ biết rằng sau đó, trước bản tính ngang bướng, “bất trị” của cậu con trai, bố mẹ Sơn đành miễn cưỡng gật đầu đồng ư, nhưng vẫn dặn ḍ không được xao nhăng chuyện học hành.
Nỗi hận của cậu học tṛ và màn thử tài nhập môn nhớ đời
Theo học khoảng vài năm, năm ấy Sơn khoảng 17 tuổi, 18 tuổi, được thầy rủ đi ra ngoại thành Hà Nội, nói là đi chơi cùng thầy. Giờ nhớ lại, vơ sư Băng Sơn cũng chỉ mang máng h́nh dung được khoảng mạn Cầu Giấy, hoặc Nhổn bây giờ, là một vùng đất rất heo hút.
Dựng xe trước hiên một ngôi nhà lạ, ông cụ người Hoa bảo Sơn ngồi uống nước đợi thầy. Thấy chuyện của người lớn nên Sơn cũng không mảy may quan tâm. Tuy nhiên, chỉ vài phút sau th́ cậu giật ḿnh bởi tiếng người căi lộn ầm ĩ, rồi những tiếng huỳnh huỵnh xô xát.
Không hiểu chuyện ǵ, Sơn chỉ thấy “nhóm chủ nhà” gồm 4, 5 người vừa tay bắt mặt mừng với thầy ḿnh bỗng dưng đằng đằng sát khí, tay lăm lăm gậy gộc, quây thầy vào góc tường. Không chần chừ, Sơn liền nhảy phốc vào nhà, tung chưởng ứng cứu thầy.
Tuy nhiên, chỉ sau vài đ̣n, ông cụ người Hoa bỗng bỏ lại bị gậy mà… co cẳng chạy trốn. Trong vài phút, cậu bé Sơn vốn luôn tôn kính thầy ḿnh bỗng dưng sụp đổ. Cậu chưa từng thấy thầy ḿnh như thế bao giờ. Cậu chỉ biết vừa cố gắng chống đỡ những miếng đ̣n dồn dập của gậy gộc, của nắm đấm, vừa cố gắng trốn chạy khỏi đám người lạ, vừa nuốt nước mắt uất nghẹn nơi lồng ngực.
Sau một hồi chống đỡ, xây xẩm mặt mày, cuối cùng Sơn cũng t́m được đường thoát thân. Cậu cứ thế cắm đầu chạy một mạch, trong đầu khi ấy tràn ngập những suy nghĩ… hận thầy. Cậu quyết định t́m về nhà thầy để hỏi cho ra nhẽ. Tuy nhiên, về đến nhà thầy th́ vắng tanh, không một bóng người. Cậu cắn môi nén giận, vừa trở về nhà, vừa quyết tâm sẽ không theo học vơ nữa.
Vơ sư Băng Sơn trong một lần biểu diễn vơ thuật.
Thế nhưng khi trở về nhà, dù có nằm mơ, cậu cũng bật dậy thổn thức. Cậu vẫn không hiểu tại sao người thầy đáng kính d́u dắt mấy năm trời, người ân nhân cứu mạng hôm nào lại… đối xử với cậu như thế. Nửa tháng sau, cậu quyết định t́m đến nhà sư phụ để quyết hỏi “ra ngô, ra khoai” rồi xin nghỉ.
Nhưng khi vừa t́m đến nhà sư phụ, từ đằng xa cậu đă loáng thoáng nghe thấy những tiếng nói cười ồn ă. Bước vào nhà, khi ấy đă có gần hai chục người đang tổ chức ăn uống đ́nh đám, hương ngói nghi ngút. Cậu đẩy cửa bước vào, mặt hầm hầm tức giận không nói lên lời, đă thế vừa nh́n thấy cậu, sư phụ đă bật lên cười ha hả: “A San (Sơn gọi theo tiếng Trung Quốc) nó đến rồi!” càng khiến nỗi uất giận của cậu học tṛ dâng lên gấp bội.
Ông cụ thân mật, lại gần: “Con có giận ta không?”. Lúc này, cơn giận chưa nguôi, cậu học tṛ mặt vẫn đằng đằng sát khí, cúi mặt hầm hầm không đáp lời.
Đám đông đang cười nói bỗng nhiên im bặt, tiếng ông cụ dơng dạc: “Đây là sư thúc và huynh đệ đồng môn. Chuyện hôm trước là để bá thử con thôi. Hôm nay, trước mặt toàn thể sư môn, ta chính thức cho con làm lễ nhập môn”. Bây giờ, Sơn ngẩng lên mới thấy mấy người quen quen, đích thị là những người đă dùng gậy gộc nện cho cậu một trận “ra tṛ” bữa trước. Lúc này cậu mới hiểu rằng, chuyến đi chơi lần trước thực chất đều là do sư phụ sắp đặt để thử ḷng can đảm, xem cái đức trọng sư cũng như thử quyền cước mà bấy lâu cậu khổ công tập luyện như thế nào.
“Trong vơ học cổ truyền, sau khi thu nhận đệ tử đến một giai đoạn nào đó học tṛ mới được phép rót trà, dâng rượu cho thầy và thắp hương trên bàn thờ sư tổ. Tôi được thầy đặt pháp danh là Lư Băng Sơn, và chính thức tuyên bố tôi là con nuôi”, vơ sư Băng Sơn kể lại.
Bí kíp luyện công
Sau bữa ấy, Sơn được chế độ đặc biệt hơn, tức là thầy trực tiếp chỉ dạy. Một năm sau, khi tṛn 18 tuổi, như nhiều thanh niên trai tráng của Hà Nội thời bấy giờ, cậu nhập ngũ và trở thành lính trinh sát.
Trong lúc đi lính, ngoài những thời gian tham gia những trận chiến giáp lá cà cậu vẫn không quên vơ học. Cũng chính trong thời gian hành quân đi qua nhiều vùng miền của tổ quốc, cậu được thỉnh giáo nhiều môn vơ học khác khắp đất Việt.
Cậu vẫn nhớ trận tỷ thí, giao hữu với người Nùng trên Bát Xát và Mường Khương. Những trai tráng miền sơn cước ấy, bắp tay bắp chân chắc ńnh nịch. Cậu bị dính một cú đấm vào vai, mà đến nửa tháng trời c̣n bầm tím.
Cũng từ những trận giao hữu ấy, cậu phát hiện một điều mà trước đây cậu xem nhẹ: Học vơ chỉ thiên về chiêu thức không giải quyết được vấn đề, bắt buộc phải có công phu. Dù cho kỹ năng thuần phục đến mấy mà không đủ lực cũng không làm ǵ được.
Vơ sư Băng Sơn biểu diễn Túy quyền.
Những thời gian rảnh, cậu quyết tâm luyện công phu cho vững chăi. Bộ quần áo bộ đội cậu buộc ống quần đổ cát trong đầu gối tập chạy tập đá, chạy đấm. Một thời gian sau, quả thấy thay đổi hơn nhiều. Trước kia, nếu dùng tay đấm vào cây chuối cũng thấy đau, nay cậu chỉ cần vung tay là đạp đổ.
Cậu cũng nhận ra một cách tập quyền rất hiệu quả, ấy là tập quyền dưới suối. “Tôi thường chọn nơi nước ngang ngực, nước càng chảy siết càng tốt. Điều đặc biệt khi luyện thủy quyền là bắt ta phải thắng lực cản của nước cộng với chỗ đứng trơn trượt đ̣i hỏi người tập phải luyện được khả năng giữ thăng bằng cao. Và hơn hết là không bị ngoại thương.
Địa khí và thủy khí tác động cực lớn đến tâm trạng con người. Gần ḍng nước, ḍng điện trường cũng cực mạnh, thúc đẩy luyện tập nhanh hơn (tập ở suối hoặc mỏm đá, nước chảy ngầm ở dưới, điện trường mạnh hơn). Thời gian tập luyện thường là buổi tối, sau khi cả đơn vị đi ngủ, tĩnh lặng.
Quả nhiên, sau 1 năm luyện tập thấy công lực của ḿnh tăng lên bội phần, đ̣n cũng tăng sức nặng lên nhiều”, vơ sư Sơn bộc bạch.
Tuy nhiên, những ngày tập luyện vất vả này chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi ngày tầm sư của vơ sư Băng Sơn. Con đường đi đến việc thành lập và hoàn thiện hệ thống 152 thế vơ cơ bản c̣n là cả một chặng đường dài...
(C̣n nữa)
Lê Trang
Theo Bưu Điện Việt Nam