Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố gắng dung ḥa mọi thứ nhưng trong ḷng vẫn canh cánh một câu hỏi: 'Liệu sống gần nhau có phải là lựa chọn đúng đắn?'.
Gia đ́nh tôi vốn dĩ êm ấm, ḥa thuận. Bố mẹ giàu ḷng yêu thương, vất vả cả đời để tích góp, cuối cùng cũng chia cho hai anh em mỗi người một mảnh đất ngay cạnh nhau để xây nhà.
Những tưởng việc sống gần nhau sẽ khiến t́nh cảm anh em thêm gắn bó nhưng không ngờ, đó lại là khởi nguồn cho những rắc rối không hồi kết.
Ảnh minh họa: PX
Từ ngày hai căn nhà mọc lên sát cạnh nhau, mọi chuyện bắt đầu trở nên căng thẳng. Hai người phụ nữ trong nhà không biết từ khi nào đă xem nhau như đối thủ.
Từ chuyện nhỏ nhặt như ai nấu món ǵ, ai trồng được rau xanh hơn, đến việc ai mua được đồ rẻ mà chất lượng, đều trở thành đề tài so đo.
Có lần, vợ tôi mua một con cá từ chợ về, định nấu bữa tối. Không hiểu sao, chị dâu lại biết được liền sang tận nơi nói móc. "Nay nhà ăn sang thế, có hẳn con cá to cho bữa tối. Nhà chị chưa biết tối có ǵ ăn không?".
Câu qua câu lại, không ai chịu nhường ai. Tôi và anh trai phải chạy ra can ngăn. Nhưng câu chuyện đâu chỉ dừng ở đó.
Hôm khác, vợ tôi trồng được vài luống rau cải xanh tốt. Vậy mà chị sang nh́n một lượt rồi buông lời cạnh khóe: "Rau nhà em xanh thế, chắc bón phân hóa học nhiều lắm nhỉ? Chứ tự nhiên sao được vậy?".
Tôi đứng gần đó, thấy rơ ánh mắt khó chịu của vợ. Vợ tôi quay sang đáp: "Rau nhà em tự nhiên đấy chị. Nhà em không có thói quen nói xấu người khác".
Anh em tôi vốn không muốn can dự vào chuyện phụ nữ, nhưng lần nào cũng bị kéo vào cuộc chiến. Rồi cứ thế, những chuyện nhỏ nhặt tích tụ thành mâu thuẫn lớn.
Hôm bố tôi ốm, phải nằm viện một tuần, gia đ́nh tôi và gia đ́nh anh sắp xếp chăm ông. Buổi tối, tôi và anh ở lại viện. Ban ngày, hai cô con dâu thay nhau lo cơm nước cho ông.
Vợ tôi làm công nhân nhà máy, c̣n chị dâu có một cửa hàng bán quần áo. V́ giờ giấc làm việc khác nhau nên vợ tôi đề nghị vào viện thứ 3, thứ 4, thứ 7, c̣n lại nhờ chị dâu.
Nhưng chị dâu không đồng ư, lấy cớ phải đi lấy hàng. Hai người tranh căi nhau, ai cũng có lư của ḿnh khiến ông giận dỗi. Ông không cần ai lên viện ban ngày v́ ông sẽ nhờ các cô y tá, c̣n ban đêm th́ tùy các con.
Sau lần đấy, vợ chồng tôi căi nhau kịch liệt. Vợ tôi bực tức nói: "Anh xem, ngày nào em cũng phải chịu đựng chị dâu. Căng thẳng thế này sẽ khiến cả nhà mất đi sự đoàn kết.
Hay hai vợ chồng ḿnh lên thành phố làm việc, để em thoát cái cảnh này".
Lời vợ nói khiến tôi chột dạ. Quả thật, cuộc sống hiện tại không chỉ khiến cô ấy mệt mỏi mà tôi cũng thấy bế tắc.
Là đàn ông, tôi không muốn v́ chuyện vặt vănh mà t́nh cảm anh em rạn nứt, nhưng cũng không thể để vợ ḿnh chịu ấm ức măi.
Quả thực, trước đó, tôi đă nói với vợ về việc công ty tôi có ngỏ ư chuyển tôi lên trụ sở chính trên thành phố làm việc nhưng tôi chưa nhận lời.
Tôi suy nghĩ rất lâu. Nếu đưa nhau lên thành phố, chúng tôi sẽ phải xa quê, xa bố mẹ già. Hơn nữa, công việc trên thành phố không dễ dàng, chưa kể chi phí sinh hoạt đắt đỏ hơn ở dưới quê.
Nhưng nếu ở lại, liệu cuộc sống này có yên b́nh hơn không?