Có những sự thật dù không muốn biết, nó vẫn cứ phơi bày trước mắt ḿnh, giống như chuyện chồng tôi ngoại t́nh vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của ḿnh sẽ đi đến bước này. Tôi yêu anh, tin tưởng anh, thậm chí đă dành cả thanh xuân để chờ đợi anh. Anh mất 5 năm để chinh phục tôi, 5 năm để chứng minh anh là người đàn ông xứng đáng nhất.
Nhưng cuối cùng, sau tất cả, tôi lại nhận về cú sốc không thể nào đau hơn.
Chuyện bắt đầu từ một buổi sáng b́nh thường mà tôi cứ ngỡ như bao ngày khác. Anh nói phải đi công tác, bảo tôi đừng gọi nhiều v́ sẽ bận rộn. Tôi tin. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có lư do để nghi ngờ một người chồng yêu thương quan tâm vợ, một người cha yêu chiều các con hết mực.
Nhưng rồi, cái ngày định mệnh ấy cũng xảy ra – một sự thật trần trụi đập thẳng vào mắt, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để lảng tránh.
Hôm ấy, khi đang đi tập yoga ở ṭa nhà bên cạnh, tôi phát hiện xe của chồng dưới tầng hầm. Ban đầu, tôi c̣n tưởng nh́n nhầm nhưng khi nh́n kĩ biển số th́ đúng là xe của anh. “Nhưng tối hôm trước chồng nói với tôi anh tự lái xe đi tỉnh? Vậy xe của anh sao lại để ở đây?”, tôi tự hỏi.
Tôi cầm điện thoại gọi cho chồng, hỏi khéo nhưng không thấy anh nói lộ điều ǵ? Nếu không lái xe, anh phải để xe ở hầm nhà tôi, sao phải mang sang đây? Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu. Tôi quyết định tự điều tra.
Một cảm giác hoang mang, lo lắng lẫn sợ hăi bắt đầu len lỏi trong ḷng tôi. Tôi chưa muốn kết luận, chưa muốn để cảm xúc lấn át lư trí. Nhưng một linh cảm tồi tệ cứ đeo bám tôi.
Vậy nên tôi đă quyết định theo dơi…
Tôi không biết ḿnh đă đứng đó bao lâu để chờ một sự thật. Và rồi, h́nh ảnh tàn nhẫn đập vào mắt tôi. Chồng bước ra, tay nắm chặt tay một cô gái. Anh c̣n hôn lên má cô ta, mở cửa xe cho cô ta. Hai người họ t́nh tứ như một cặp vợ chồng.
Tự nhiên tôi thấy ḿnh lạc lơng, bị đá văng ra khỏi cuộc t́nh này. Nước mắt tôi trào ra, tay chân run lẩy bẩy. Tôi biết tất cả đă chấm dứt.
Tôi từng tin tưởng người đàn ông này biết bao nhiêu, từng cười trước những lời nói vô t́nh về chuyện đàn ông khó giữ ḷng chung thủy và luôn lên tiếng bảo vệ anh. Vậy mà giờ đây, chính mắt tôi lại chứng kiến sự phản bội ấy.
Tôi nhớ lại những lần anh cũng bảo đi công tác trước kia? Liệu có phải anh cũng đi cùng với cô ta?
Tôi t́m hiểu và biết cô ta có một căn hộ ở đây. Điều đó có nghĩa là câu chuyện này không phải chỉ mới xảy ra ngày một, ngày hai. Bao lần anh nói với tôi rằng đang ở một thành phố xa, thực chất anh ta chỉ ở đây, ngay gần tôi.
Nhớ lại quăng thời gian chồng theo đuổi, chinh phục ḿnh, tôi càng cay đắng. Tôi từ chối bao người để ở bên anh v́ có niềm tin vào ḷng chung thủy. Vậy mà, mới mấy năm thôi, anh đă thay ḷng. Những lời anh hứa thủy chung, bao bọc cho tôi giờ thành tṛ cười.
Lúc phát hiện anh và cô ả, tôi muốn lao ra, muốn tát anh một cái, muốn hét vào mặt anh rằng anh là kẻ phản bội, là kẻ dối trá. Nhưng tôi lại không làm được. Tôi chỉ đứng đó, yên tĩnh nh́n theo anh và cô ta rời đi, trái tim bóp nghẹt.
Sự thật ấy cả đời tôi cũng không muốn nó xảy ra nhưng rồi tôi lại phát hiện một cách t́nh cờ. Đúng là cái kim trong bọc cũng có ngày ḷi ra.
Tôi hận bản thân v́ đă tin anh ta, hận anh ta đă làm ḿnh đau khổ.
Hiện tại, tôi không biết phải làm ǵ, đối diện hay âm thầm bỏ đi? Đă mấy ngày xảy ra sự việc và anh cũng đă “trở về” từ "chuyến công tác”, tôi vẫn cư xử b́nh thường. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, cố để các con vui. Giờ tôi phải làm sao đây?!
VietBF@sưu tập
|