Có một ông rất thích đồ ngoại, ông bảo cái ǵ của ngoại cũng đều tốt, ngay cả những thứ họ đă ném ra ngoài băi rác ta nhặt về.
Một hôm, có ông lăo hàng xóm sang chơi, ông pha chè mời khách và nói:
- Cái phích nhà ông chán phèo, pha chè mất ngon. Phải như cái phích nhà tôi, phích ngoại chính hiệu.
Đổ nước vào ấm xong, ông giơ cái phích lên, vẻ măn nguyện:
- Tôi cho ông biết điều này, ông chớ bảo nói phét. Hôm rồi, trời mưa, nhà dột. Tôi trèo lên mái nhà giọi lại, tự nhiên cứ thấy nóng rát đít. Tôi vạch lá nghé xuống mới biết… Ôi thôi!... Chả hiểu bà lăo nhà tôi rót nước sôi vào phích từ lúc nào, quên không đậy nút… Ông thấy phích ngoại giữ nhiệt có ghê không?
Bỗng bà lăo lập cập từ trong bếp chạy ra:
- Ông… Cái ǵ cũng ngoại… ngoại!... Cái lơi phích ngoại “chính hiệu” của ông nổ từ đời tám hoánh nào rồi. Đê là tôi đă thay cái lơi phích Rạng Đông vào đé (đấy).
VietBF@sưu tập