Một anh bạn Tây đă công tác nhiều năm, anh ta đă đi khắp vùng miền, sau đó anh ta đă tả cảnh văn hóa ăn cỗ của người Việt, rất hiếu khách, rất sống động và chân thực của văn hóa Việt Nam.
“Tất cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho ḿnh gia vị và những thứ cần thiết. Những người trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.
Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều ǵ đấy nhưng có vẻ không quan trọng.
Noi gương những người đàn ông, đám phụ nữ th́ tay lôi ra từ đĩa hay dùng đũa khoắng vào trong các nồi to hơn t́m kiếm một vài thứ mong muốn, khi vớt được một chùm trứng gà c̣n nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít reo ồ lên.
Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.
Tôi thực sự không biết là bữa ăn đă bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu, một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng rau c̣n thừa trở về đĩa.
Mỗi mâm có hai đĩa máu trộn xương và hạt đậu, trên có mấy cọng cỏ cắt nhỏ rải trên. Họ cầm cái xẻng nhỏ đào mỗi người một miếng, rồi chào nhau vắt chanh. sau đó nhắm mắt xuưt x̣a, nuốt nhai ngau ngáu, quanh mồm đỏ rực rỡ đầy máu tươi khen “ngon…thằng nào đánh tiết nay giỏi”. Họ xúc vào bát tôi, nhưng tôi ko dám nh́n nữa…
Số trẻ em vừa ăn vừa nói chuyện huyên náo và xô đẩy nhau rất hiếu động. Cứ mỗi lần mấy người đàn ông chọc đũa vào một đĩa xào thơm phức họ lại gào lên với những người xung quanh: Ăn đi, ăn đi.
Một phụ nữ đang múc đồ ăn cho chính ḿnh chợt rụt phắt tay lại khi ai đó cũng tḥ đũa vào tô đồ ăn đó, chị ta có vẻ nhún nhường thái quá và h́nh như chưa ăn được bao nhiêu dù bữa ăn kéo dài đă gần 1 giờ đồng hồ, thời gian quá dài để bắt dạ dày phải liên tục nhận thêm đồ ăn.
Những vị cao niên được trọng vọng thấy rơ trong bữa ăn, họ ăn ít và thường xong đầu tiên. Một cô gái như từ dưới đất chui lên bưng đến một khay nước trà rất nóng kính cẩn mời những ông già, các ông mỗi người ngậm một cây tăm nhỏ xíu trong miệng liên tục cà qua cà lại như cách người ta sơn hàng rào không mỏi mệt, bắt đầu uống trà. Một ngụm trà nuốt vào sau đó họ chép miệng liên tục, rồi một ngụm nữa súc ộc ộc trong miệng khi đám đông vẫn miệt mài ăn và thả đồ ăn vào chén của nhau.
Chợt một người phụ nữ quát to với đứa nhỏ có lẽ là con, không hiểu chị ta nói ǵ, nhưng thằng bé ngồi thụt ra khỏi chiếc chiếu, bẽn lẽn cúi mặt. Chị ta gầm gừ giật chén cơm trên tay nó, chan súp và lấy thêm các món khác c̣n lại trên mâm, giúi trở lại vào tay nó, miệng vẫn không thôi gầm gừ.
Sau này có dịp tiếp xúc với những người bạn Việt, tôi biết có một nguyên tắc trong bữa ăn với đám trẻ nít: Lúc đầu họ khuyến khích chúng ăn nhanh ăn nhiều cho mau lớn, sau đó họ nói: ăn uống phải liên tục quan sát những người xung quanh và điều chỉnh hướng ngồi của ḿnh cho hợp lư, c̣n thế nào là hợp lư và quan sát những người xung quanh để làm ǵ th́ mỗi bà mẹ dạy con một kiểu.
Ai đó sau khi mút đũa chụt chụt bỗng dùng chính đôi đũa đó gắp thả vô trong đĩa tôi một miếng thịt h́nh thù kỳ dị, tất cả ồ lên: “Ngon lắm, ngon lắm”. Tôi hơi ghê và băn khoăn liệu rằng những thứ mà họ thấy ngon th́ tôi có thấy ngon hay không?
Bằng sự thận trọng cần thiết, tôi hiểu rằng phải nhường nó cho người lớn tuổi. Miếng ngon đó đi ḷng ṿng rất lâu trong các đôi đũa ướt nhẫy, cuối cùng nó thuộc về người chủ thực tế của gia đ́nh, một người đàn ông gầy và khắc khổ, vừa nhai nát nó, anh ta vừa rên rỉ trong miệng những lời b́nh luận th́ phải. Tôi nghe kỹ th́ ra người ta trầm trồ:” nhất phao câu, nh́ đầu cánh đấy bố thằng cu nhỏ…”
Không ai nghe và cũng không ai trả lời, mọi người c̣n túi bụi thu gom các thứ cần thiết để cho vào một miếng “bánh đa” vừa được nhúng trong nước cùng với rau sống được vẩy lung tung ướt cả mặt người ngồi bên.
Cái chính rút ra được là: Có những thứ sẽ thừa rất nhiều, có những thứ bị thiếu ngay trong chục phút đầu. Tôi cho rằng đây không chỉ là lỗi của đầu bếp, mà c̣n chính là lỗi của những người ăn, khi họ không chỉ ăn mà lại tự thấy có trách nhiệm thúc ép người khác phải ăn những món ḿnh thấy ngon.
Và như tôi đă trải qua khi lấy một miếng ức con gà: “Đừng ăn! Đừng ăn! Không ngon! Không ngon!”… tức là ngăn cản người khách ăn một món mà chính họ bày ra đĩa v́ nó… không ngon???
Khi bữa ăn kết thúc không ai dám động vào miếng “chả” cuối cùng nằm lại trên đĩa như kiểu nó bị tẩm thuốc độc, cũng không hiểu v́ sao. Nhưng bỗng mỗi người lấy ra cái túi bóng và gắp chia nhau hết số “chả” đút vào túi áo khoác rồi đứng lên. Sau này tôi hỏi sao lại vậy? Bạn tôi nói đó là phong tục ăn cỗ phải dành lấy phần mang về nhà.
Ôi! Một phong cách ăn uống độc đáo! Dù sao tôi thấy bữa ăn của họ tuy căng thẳng, mất trật tự và vất vả quá mức, nhưng cũng rất khó quên và rất thân mật với các nguyên tắc vừa mơ hồ vừa nghiêm khắc…”
Anh ấy đă tả xong. Thật là thán phục bút pháp của anh ấy, vừa tiện thể thán phục phong cách chuyền phao câu trong bữa ăn của dân Việt ta hết sức điệu nghệ, nhịp nhàng cứ như đội Barca chơi tiki – taka vậy. Rồi anh bạn Tây kết luận:
Quả là một nét văn hóa đặc sắc về ăn cỗ tại Việt Nam từ rất lâu, cho tới nay vẫn ko có bất cứ đối thủ nào qua mặt. Rất hào hứng và khí thế chẳng kẻ thù nào ngăn nổi bước ta đi!
VietBF@sưu tập
|
|