Suốt dọc đường về, tôi thật sự hối hận và thấm thía câu nói “cá không ăn muối cá ươn” đến nhường nào.
Tôi lấy chồng xa quê, cách nhà bố mẹ đẻ gần 300 cây số. Ngay khi dẫn người yêu về ra mắt, tôi đă bị gia đ́nh phản đối. Một phần v́ khoảng cách địa lư xa xôi, phần c̣n lại là do thời điểm ấy, người yêu tôi không gây được thiện cảm cho bố mẹ vợ tương lai.
Sau bữa ăn trưa, mẹ kéo tôi ra sau nhà với vẻ đầy lo lắng. Mẹ nói bản thân bà thấy chàng thanh niên ấy không được tin tưởng. Một cảm giác bất an và bà sợ sau này tôi sẽ chịu nhiều thiệt tḥi khi làm vợ anh ta.
Tuy nhiên, v́ t́nh yêu, v́ những thứ hào nhoáng về tương lai mà người yêu đă vẽ ra trước đó, tôi bất chấp căi lời gia đ́nh, nhất quyết đến với anh ta. Ngày đưa tôi lên xe hoa về nhà chồng, mẹ đă khóc.
Tôi hiểu, bà khóc v́ điều ǵ nhưng trong thâm tâm luôn nghĩ, ḿnh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, chứng minh cho mẹ thấy lựa chọn của ḿnh là đúng.
Thế nhưng, khi viết những ḍng này, tôi thật sự biết ḿnh đă đi sai đường…
Lúc c̣n yêu nhau, chồng tôi luôn thể hiện là người có điều kiện, thậm chí c̣n nói bố mẹ sẽ mua cho hai vợ chồng một căn chung cư trên thành phố để ở riêng. Song lúc cưới về, mẹ chồng yêu cầu tôi đưa toàn bộ tiền, vàng cưới để bà đem trả nợ những khoản chi cho đám cưới hai đứa.
Hóa ra, nhà chồng chẳng giàu có như chồng luôn khoe mẽ trước mặt tôi. Ngược lại, c̣n nợ nần chồng chất. Bố chồng tôi thậm chí c̣n không có công ăn việc làm ổn định, ông chỉ đi phụ hồ khi được gọi. C̣n mẹ chồng buôn bán hàng mă ở chợ, bà nổi tiếng là ghê gớm, không ai dám động vào.
Trước hoàn cảnh thật của nhà chồng, tôi đành phải nghe theo lời mẹ chồng, đưa toàn bộ tiền cưới cho bà trả nợ. Khi ấy, tôi vẫn nuôi hy vọng hai vợ chồng cùng nhau cố gắng, chi tiêu tằn tiện rồi đâu cũng vào đấy.
Tuy nhiên, điều khiến tôi sốc nhất là chính người chồng mà tôi hết mực tin tưởng cũng "hiện nguyên h́nh" là một kẻ gia trưởng, vũ phu, chơi bời, nhậu nhẹt tối ngày.
Ban đầu, tôi giận chồng, anh ta c̣n ngọt nhạt hứa sẽ v́ tôi mà sửa đổi. Nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng rồi những tháng sau đó, chồng vẫn tật nào chứng nấy. Đến khi tôi có bầu, nghén ngẩm mệt mỏi, mối quan hệ giữa hai vợ chồng cũng căng thẳng theo khi chồng không hề quan tâm đến tôi và đứa con trong bụng.
Trong một lần hai vợ chồng căi vă, chồng đă ra tay đánh tôi khiến tôi bị động thai phải nhập viện. Sau lần ấy, tôi đă nghĩ đến chuyện chia tay nhưng chồng liên tục xin lỗi, nói cho anh ta cơ hội sửa sai.
V́ c̣n yêu chồng và thương đứa con trong bụng, tôi lại nuốt nước mắt bỏ qua cho anh ta. Tuy nhiên, những ngày sau đó, tôi thường xuyên mất ngủ, ăn uống không ngon miệng, người tiều tụy đi nhiều.
Tôi không dám nói chuyện này với ai, nhất là bố mẹ đẻ. Tôi cũng không dám về thăm bố mẹ v́ không muốn ông bà nh́n thấy tôi trong bộ dạng như vậy. Mỗi lần gọi điện về, tôi luôn thể hiện rằng ḿnh đang rất hạnh phúc nhưng sau mỗi cuộc gọi, tôi đều thu ḿnh lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cứ nghĩ chồng sẽ thay đổi v́ vợ con, nào ngờ, tuần trước, tôi điếng người khi phát hiện anh ta cá cược bóng đá, nợ nần đến vài trăm triệu. Mọi chuyện vỡ lở khi chủ nợ liên tục gọi điện, thậm chí cử người đến tận nhà trọ của chúng tôi đ̣i tiền. Bọn họ c̣n dọa nếu không có tiền trả, họ sẽ t́m về tận nhà ông bà hai bên ở quê để siết nợ, đồng thời có cách quấy phá làm ảnh hưởng đến công việc của hai vợ chồng.
Dù rất uất ức với hành động của chồng nhưng tôi không muốn để mọi người biết chuyện chồng nợ nần nhất là bố mẹ tôi. Tôi và chồng chia nhau hỏi vay bạn bè, người quen khắp nơi song cũng chỉ được vài chục triệu. Cuối cùng, bí quá, tôi đành hỏi vay người chị họ ở quê v́ nhà chị làm ăn phát đạt, có của ăn của để.
Anh chị đồng ư cho tôi vay 150 triệu. Tuy nhiên, tôi phải về tận nơi lấy và viết cho chị một cái giấy nợ. Vậy là tôi và chồng thu xếp về quê để lấy tiền. Xong việc, tôi có ghé thăm bố mẹ coi như hai vợ chồng về thăm ông bà.
Suốt cả buổi, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ b́nh thường. Song bố mẹ hoàn toàn ngược lại. Một sự trầm lặng khác thường. Bố tôi không nói ǵ c̣n mẹ chỉ thở dài.
Khi chỉ có hai mẹ con dưới bếp, mẹ nh́n tôi hồi lâu rồi bất giác rơi nước mắt. Bà vừa đánh vào vai vừa mắng tôi không biết lo cho bản thân để người tiều tụy, sinh ra con c̣i cọc, sau này chỉ tội đứa bé.
"Nếu chị nghe lời tôi th́ giờ có đến nông nỗi này không. Đường quang chị không đi chị lại thích quàng vào bụi rậm. Sao mà chị lại khổ đến thế".
Nói xong, mẹ tôi đùng đùng nhét vào tay tôi một túi nilon màu đen, nói bên trong có 50 triệu, bảo tôi cầm lấy mà lo việc, chờ sinh đẻ xong rồi tính tiếp.
Hóa ra, bố mẹ tôi đă biết chuyện con rể chơi bời nợ nần và biết mục đích chuyến về thăm quê lần này là để vay tiền. Tôi cố dúi lại tiền cho mẹ nhưng bà đẩy lại, nói không muốn tôi phải áp lực nợ nần trong lúc cận kề ngày sinh.
Cầm bọc tiền của bố mẹ, tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Suốt dọc đường về, tôi thật sự hối hận và thấm thía câu nói "cá không ăn muối cá ươn" nó đúng với tôi đến nhường nào.
Tôi phải làm thế nào bây giờ khi đứa con bé bỏng sắp chào đời. Xin hăy giúp tôi...
VietBF@ sưu tập
|
|