Vừa tan làm, chưa kịp đặt chân vào nhà, tôi đă nghe giọng mẹ chồng oang oang ngoài cổng, kể lể với cả xóm về cô con dâu "lười chảy thây", không biết trên biết dưới.
"Nhà tôi đúng là bạc phước! Con dâu th́ cơm không nấu, bát không rửa, quần áo thay ra vứt nguyên một đống, cứ như có osin hầu hạ vậy! Nhờ bà nội trông cháu th́ dúi luôn vào tay tôi rồi biến mất. Đến bữa th́ nấu trễ, ăn chưa xong đă giục mẹ chồng nuốt vội nuốt vàng, có ngày nghẹn trào nước mắt mà nó đâu có bận tâm…"
Lời mẹ chồng vừa dứt, hàng xóm đă x́ xào bàn tán. Tôi đứng sững người, nắm chặt tay, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu trào lên tận cổ.
Ngay từ khi mới về làm dâu, tôi đă xin phép chồng cho ra ở riêng để tránh những mâu thuẫn không đáng có. Tôi biết, quan hệ mẹ chồng - nàng dâu vốn đă nhiều điều phức tạp, chưa kể công việc của tôi quá bận rộn: ban ngày làm ở công ty, tối lại phải ra cửa hàng quần áo quản lư nhân viên. Tôi sợ không chu toàn việc nhà mà lại bị dị nghị.
Nhưng mẹ chồng gạt phắt: "Nhà này rộng răi, chúng mày không phải đi đâu hết! Con dâu mới về c̣n chưa chăm sóc bố mẹ chồng ngày nào đă đ̣i dọn ra riêng. Muốn phủi bỏ trách nhiệm làm con à?"
Bà nói một thôi một hồi, tôi nhắm mắt chịu trận, lẳng lặng rút lại ư định.
Khi tôi đề nghị thuê giúp việc để san sẻ bớt công việc nhà, mẹ chồng lại không chịu, viện lư do "tốn kém", rồi tuyên bố: "Tiền đó cứ đưa cho mẹ, mẹ c̣n khỏe, lo bữa cơm tối được!"
Tháng nào tôi cũng đưa bà 5 triệu để phụ giúp chi tiêu trong nhà. Sau giờ làm, tôi luôn về nhà cơm nước, chỉ hôm nào hàng về gấp mới nhờ mẹ chồng nấu hộ. Vậy mà chẳng hiểu sao, dần dần bà bắt đầu sinh chuyện.
Bà càm ràm tôi nấu ăn muộn, ăn xong không rửa bát ngay mà vội ra cửa hàng. Tôi đă nói rơ, chỉ cần bà đặt bát đũa vào bồn, khi về tôi sẽ rửa, nhưng bà vẫn chụp mũ tôi "bỏ bê, đùn đẩy trách nhiệm".
Đỉnh điểm là hôm đó, tôi vừa bước vào nhà đă nghe bà kể xấu ḿnh với hàng xóm.
Cơn giận bốc lên, nhưng tôi không đôi co ngay mà âm thầm "phản đ̣n".
Sáng hôm sau, tôi chẳng thèm dậy sớm phơi đồ, cũng không chuẩn bị bữa sáng. Tôi ngủ nướng đến sát giờ làm, trang điểm xinh đẹp rồi xách túi đi thẳng. Tối về, tôi không nấu cơm, thay đồ công sở xong quăng ngay trong nhà tắm. Ăn cơm xong cũng chẳng buồn thu dọn.
Mọi việc trong nhà tôi để mặc mẹ chồng lo hết.
Liên tiếp gần một tuần như thế, sáng hôm qua, mẹ chồng hầm hầm đạp cửa pḥng tôi, tức giận quát lớn: "Chị c̣n định ngủ đến bao giờ nữa? Tôi là giúp việc của vợ chồng chị chắc? Càng ngày chị càng quá quắt!"
Tôi ngồi dậy, chậm răi đáp: "Mẹ nói với hàng xóm con lười, cơm không nấu, bát không rửa, quần áo không giặt c̣n ǵ? Vậy th́ con làm theo đúng những ǵ mẹ miêu tả thôi! Dù sao con cũng mang tiếng dâu lười rồi!"
Tôi nh́n thẳng vào mắt bà, giọng đanh thép: "Mẹ có biết công việc của con vất vả thế nào không? Làm tám tiếng ở công ty, con về nhà nấu nướng rồi lại ra cửa hàng trông đến đêm. Về nhà cũng không được nghỉ, c̣n phải giặt giũ, chăm con. Chồng con làm tám tiếng về là nằm dài trên ghế, sao mẹ không nói? Hay mẹ chỉ chăm chăm bắt lỗi con dâu?"
Mặt mẹ chồng đỏ bừng, tức đến nghẹn lời. Nhưng từ hôm đó, tôi nhận ra bà đă thay đổi thái độ. Không c̣n những lời ch́ chiết mỗi ngày, cũng không c̣n rêu rao với hàng xóm nữa.
Có lẽ, đôi khi phải "lười thật" một chút, người ta mới biết trân trọng những ǵ ḿnh đă làm!
VietBF@sưu tập
|
|