Người mẹ nghẹn ngào ôm chặt chàng trai 21 - chính là đứa con trai đă mất tích suốt 17 năm qua của bà. Nhưng 1 cuộc điện thoại đă khiến cục diện thay đổi tất cả.
Năm 2017, trong một chương tŕnh truyền h́nh t́m người thân tại tỉnh Quư Châu (Trung Quốc), đă diễn ra một cảnh tượng đầy nước mắt khi bà Ngô Đạo Minh nghẹn ngào ôm chặt chàng trai 21 tuổi trước mặt ḿnh. Người thanh niên ấy là Ngô Thiếu Bằng, tên cũ là Mă Giang Phúc, chính là đứa con trai đă mất tích suốt 17 năm qua của bà.
Thế nhưng, trái với mong đợi về một cuộc đoàn tụ ấm áp sau 17 năm, chàng trai ấy chỉ lặng im, khuôn mặt lộ rơ vẻ lúng túng và xa cách trước t́nh cảm mănh liệt của người mẹ ruột. Cao trào bi kịch xảy đến khi một cuộc điện thoại từ cha mẹ nuôi vang lên, lập tức đẩy tất cả rơi vào t́nh thế tiến thoái lưỡng nan.
Người mẹ xúc động khi được đoàn tụ với con trai
Bi kịch của gia đ́nh và hành tŕnh lặn lội 17 năm t́m con
Ngược ḍng thời gian trở lại năm 2000, khi ấy cậu bé Mă Giang Phúc mới 4 tuổi, là đứa con trai duy nhất trong gia đ́nh, trên c̣n 5 người chị gái. Chính v́ là "quư tử" trong nhà, nên cậu được cả gia nâng niu, cưng chiều hết mực. Khi công việc làm ăn của người cha Mă Vĩnh Tường bắt đầu khấm khá, gia đ́nh quyết định chuyển từ quê lên sống trong một căn nhà rộng răi ở thành phố Quư Dương (thuộc tỉnh Quư Châu, Trung Quốc). Nhưng chính bước ngoặt tưởng chừng đầy hy vọng ấy lại mở ra bi kịch đau ḷng sau này.
Sau khi chuyển nhà, việc kinh doanh của gia đ́nh ngày càng phát đạt. Bà Ngô Đạo Minh, vốn trước đây chỉ ở nhà chăm con, nay buộc phải ra ngoài phụ giúp chồng quản lư việc buôn bán,. Dần dần, bà quá bận bịu, không c̣n nhiều thời gian dành cho Mă Giang Phúc nữa. Đúng lúc ấy, ngay cạnh cửa hàng nhà họ mới mở thêm một tiệm trái cây, chủ tiệm cũng có hai đứa trẻ trạc tuổi Giang Phúc. Do tính ham chơi, nên cậu bé thường xuyên chạy sang đó nô đùa. Lâu dần, người lớn hai nhà trở nên thân thiết, và mỗi khi quá bận rộn, bà Ngô thường gửi con trai cho gia đ́nh bán trái cây trông giúp.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng vào một ngày trong tháng 9 năm 2000, Mă Giang Phúc như thường lệ sang nhà hàng xóm chơi rồi măi măi không quay về nữa. Khi bà Ngô Đạo Minh nhận ra điều bất thường, cả gia đ́nh hàng xóm cùng cậu bé đă biến mất không c̣n dấu vết. Cảnh sát điều tra và xác nhận rằng những "người hàng xóm" kia thực chất là đám buôn người, cửa tiệm trái cây chỉ là vỏ bọc che mắt thiên hạ, c̣n hai đứa trẻ thường chơi cùng Giang Phúc cũng đều là nạn nhân bị bắt cóc.
Tin dữ ấy giáng xuống như sét đánh ngang tai khiến bà Ngô Đạo Minh gần như suy sụp hoàn toàn. Hai vợ chồng vừa khẩn thiết cầu xin cảnh sát ráo riết truy t́m tung tích con trai, vừa tự ḿnh lao vào hành tŕnh ṛng ră khắp nơi t́m con.
Thế nhưng, với kỹ thuật điều tra hạn chế thời bấy giờ, nhiều tháng trôi qua vẫn không có bất kỳ manh mối nào, ngày ngày bà Ngô chỉ biết khóc đến cạn nước mắt. Chưa kịp nguôi nỗi đau mất con trai, vài tháng sau, người con gái thứ hai của gia đ́nh cũng bất ngờ biến mất, đẩy cả nhà vào cảnh tuyệt vọng.
Nỗi đau mất con khiến vợ chồng bà gần như suy sụp
Mất liên tiếp hai đứa con, vợ chồng bà Ngô Đạo Minh đau đớn tưởng chừng không c̣n muốn sống. Họ đành bán sạch gia sản, suốt 15 năm ṛng ră lặn lội khắp các vùng quê, góc phố của tỉnh Quư Châu nhưng vẫn không lần ra dấu vết con ḿnh. Măi đến năm 2015, khi câu chuyện được báo chí địa phương đưa tin và cơ quan chức năng hỗ trợ đưa mẫu ADN của họ vào kho dữ liệu quốc gia chống buôn bán trẻ em, hành tŕnh t́m con mới dần hé mở tia hy vọng.
Cuộc đoàn tụ nhiều nước mắt nhưng đầy bế tắc
Năm 2017, vợ chồng bà Ngô Đạo Minh nhận lời tham gia một chương tŕnh truyền h́nh t́m người thân, tại đây họ gặp chàng trai 21 tuổi tên Ngô Thiếu Bằng. Ngay từ lần đầu tiên chạm mặt, mọi người đă nhận ra cậu có nhiều nét giống ông Mă Vĩnh Tường – chồng bà Ngô.
Ngô Thiếu Bằng kể rằng cậu vẫn nhớ ở quê từng có một cây cầu đá lớn và năm xưa ḿnh bị một người quen dắt đi – chi tiết này hoàn toàn trùng khớp với vụ mất tích của Mă Giang Phúc năm nào. Bà Ngô lập tức lấy bức ảnh thời thơ ấu của con trai ra, trong nền ảnh hiện rơ cây cầu đá ấy, càng củng cố thêm niềm tin của bà. Cuối cùng, kết quả xét nghiệm ADN đă khẳng định mối quan hệ mẹ con giữa họ.
Bức ảnh lúc nhỏ của Mă Giang Phúc hiện rơ cây cầu đá ấy
Ngay khoảnh khắc bà Ngô Đạo Minh ̣a khóc ôm chặt con trai, Ngô Thiếu Bằng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cha mẹ nuôi. Hóa ra, sau khi bị bắt cóc năm xưa, cậu được một gia đ́nh họ Ngô ở tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc) mua lại và đổi tên thành Ngô Thiếu Bằng. Gia đ́nh này giàu có, lại không có con nên dành cho cậu sự cưng chiều hết mực. Đến nay, họ c̣n muốn trao lại toàn bộ khối tài sản hàng chục tỷ đồng của ḿnh cho cậu và liên tục thúc giục cậu trở về tiếp quản việc kinh doanh của gia đ́nh.
Trước lựa chọn khó khăn, Ngô Thiếu Bằng quyết định trở về bên cha mẹ nuôi. Cậu thẳng thắn nói rằng họ đă nuôi dưỡng ḿnh suốt 17 năm, ân t́nh ấy khó ḷng đáp trả, nhưng cũng hứa sẽ thường xuyên quay lại thăm cha mẹ ruột. Thế nhưng, bà Ngô Đạo Minh không thể chấp nhận kết quả ấy, bà đă mong con trai quay về đến mức tuyệt vọng. Chị gái của Ngô Thiếu Bằng cũng lên tiếng: "Em chỉ có thể chọn một gia đ́nh."
Việc lựa chọn giữa hai gia đ́nh khiến Ngô Thiếu Bằng vô cùng khó khăn
Cuộc đoàn tụ sau 17 năm tưởng như sẽ khép lại bằng nước mắt hạnh phúc, nhưng nay lại rơi vào bế tắc. Một bên là cha mẹ ruột đă ṃn mỏi t́m con suốt gần hai thập kỷ, một bên là cha mẹ nuôi đă nuôi dưỡng cậu trưởng thành và sẵn sàng để lại khối tài sản hàng chục tỷ đồng cho cậu. Ngô Thiếu Bằng đứng giữa ngă rẽ cuộc đời, lạc lơng không biết phải lựa chọn thế nào.
Đây đúng là một quyết định quá đỗi khó khăn: chọn t́nh thân máu mủ hay nghĩa t́nh nuôi dưỡng suốt 17 năm? Nếu đặt ḿnh vào vị trí của Ngô Thiếu Bằng, liệu chúng ta sẽ đưa ra lựa chọn nào thế?